PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-12-14 09:55:00
Lượt xem: 58
Cuối cùng có lẽ vì Tử Trúc cảm thấy mình bị sỉ nhục, kiên quyết không để nàng nhúng tay vào việc này nữa.
Hạ Lan Từ còn có chút tiếc nuối. Lần đầu làm quen lần hai sẽ thành thục, nàng cũng không còn quá sợ hãi như trước. Thậm chí Hạ Lan Từ còn chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Tiêu Nam Tuân, chỉ cần không thật sự bị hắn giam cầm, nàng sẽ không sợ. Tất nhiên, đến cuối cùng gần như không phải dùng đến những kế hoạch đó.
Cũng bởi vì Tiêu Nam Tuân đã thiếu cảnh giác đối với nàng, hắn cho rằng một nữ tử yếu đuối như nàng thì có thể làm được gì.
Căn nhà này rõ ràng là nơi hắn dùng để giấu mỹ nhân nên không mang nhiều tùy tùng đi theo, xung quanh canh phòng cũng rất lỏng lẻo.
— Thật ra Tiêu Nam Tuân không tính sai, theo lẽ thường nàng thực sự không mang theo được bao nhiêu người đi cùng. Hạ Lan Từ mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong mơ lúc mình bị bắt, nàng chỉ biết liều mạng hết sức điều khiển xe ngựa chạy vào rừng sâu, đường đi tròng trành xóc nảy đến nỗi ruột gan như bị đảo lộn, khi đó nàng còn tiếc rằng mình không biết cưỡi ngựa, nếu không có thể sẽ chạy thoát nhanh hơn.
Nhưng Lục Vô Ưu đã để lại cho nàng đủ số người cần thiết.
Thậm chí, còn nhiều hơn số người hắn mang đến Ích Châu. Lục Vô Ưu còn bảo nàng không cần lo lắng, bởi vì…
Hắn mỉm cười nói: “Bọn họ còn không đánh nhau giỏi bằng ta, dẫn nhiều hay ít cũng chẳng có gì khác biệt. Những người ta để lại cho nàng, trừ phi gặp cấm quân bao vây, trong phần lớn tình huống đều có thể bảo vệ nàng an toàn. Ta còn để lại hai đệ tử biết dùng độc, tuy là hạ sách, nhưng lúc nguy cấp sẽ rất hữu dụng.”
Ví dụ như vừa rồi, họ đã dùng một loại thuốc xông trong phòng, tên là “Kinh Mộng”.
Nghe nói đó là loại thuốc dùng để điều khiển thuộc hạ trong giáo của họ, chỉ cần đốt một ít trong lư hương là có thể khiến người ta trong lúc bất giác sinh lòng sợ hãi, nhắm mắt lại có thể giảm bớt tác dụng phần nào.
Vì vậy, lúc ban đầu Hạ Lan Từ đã che mắt một lúc lâu.
Ngoài ra, họ còn dùng mê hương làm cho đám hộ vệ canh gác bên ngoài ngất đi.
Mặc dù thời gian rất gấp gáp, nhưng trước khi rời đi, Hạ Lan Từ vẫn nhớ cầm đèn lên, đi lục soát một vòng trong thư phòng của Tiêu Nam Tuân, nàng muốn xem xem có thư từ gì có giá trị hay không. Nhưng chưa kịp tìm được lá thư nào, nàng đã thấy mấy bức họa trước.
Là tranh vẽ nàng. Không mặc quần áo.
Hạ Lan Từ hoảng sợ đến mức hai tay run rẩy suýt chút đã đốt mất.
Có vẻ như đây đều là những bức tranh do chính tay Tiêu Nam Tuân vẽ, nét vẽ vô cùng tỉ mỉ, chỉ là nàng luôn cảm thấy thân thể trong tranh giống như một người khác, nhưng vẫn khiến nàng ớn lạnh cả người.
Hạ Lan Từ cố nén cảm giác buồn nôn lật tiếp, nàng còn tìm thấy vài bản vẽ những đồ vật có hình dáng kỳ lạ, như là vòng cổ, bông tai, xiềng xích vàng, nhưng tạo hình của chúng rất kỳ quặc, càng nhìn càng khiến người ta khó chịu.
— Rất nhanh, nàng còn tìm thấy hình dạng thực tế của những món đồ này được cất trong một chiếc hộp báu, bên trong lót bằng lụa đỏ thẫm, trông vô cùng dâm mỹ.
Giống như nàng đã biết trước rằng nếu thật sự bị Tiêu Nam Tuân bắt được, nàng sẽ phải chịu cảnh ngộ như thế nào.
Hạ Lan Từ bỗng dưng lại thấy mình có một chút may mắn.
Chỉ là cuối cùng nàng thực sự tìm thấy vài phong thư, nhưng lại bị vứt vào trong góc giống như rác rưởi.
Đáng tiếc, đó không phải thư từ qua lại từ giới quan trường, mà là thư của phủ An Định Bá – Đỗ Anh tiểu thư đã gửi cho hắn. Dường như mỗi tháng nàng ấy đều gửi một phong thư, ở đây chỉ có hai ba phong, toàn là những lời dặn dò tỉ mỉ và chia sẻ chuyện vặt vãnh, giữa những câu chữ mang theo sự cẩn trọng nghiêm túc và một chút e thẹn đặc trưng của thiếu nữ, tiếc rằng Tiêu Nam Tuân thậm chí còn chưa từng mở ra lấy một lần.
Hạ Lan Từ lặng lẽ đặt chúng trở lại chỗ cũ.
***
Bọn họ nhân lúc đêm khuya tiếp tục lên đường, cho dù Tiêu Nam Tuân tỉnh lại và phát hiện ra, cũng không thể đuổi kịp.
Hạ Lan Từ bước lên xe ngựa, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, cả buổi chiều nàng vẫn luôn đề phòng Tiêu Nam Tuân, thực ra chưa hề chợp mắt.
Trước đây mỗi lần ngồi xe ngựa đi xa, nàng luôn lo lắng sẽ gặp phải rắc rối, nhưng có lẽ là vì Lục Vô Ưu — mặc dù người không ở đây — đã mang đến cho nàng cảm giác an tâm kỳ diệu. Nàng vừa nằm xuống trong xe ngựa không lâu thì đã chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-213.html.]
Nghe thấy bên ngoài có tiếng nói: “Phu nhân, đã đến dịch quán rồi, người có muốn xuống ăn chút gì không?”
Lúc này Hạ Lan Từ mới từ từ tỉnh giấc.
Khi ra ngoài, nàng đã chuẩn bị đủ toàn bộ giấy tờ, lại có thiếp của Lục Vô Ưu và cha nàng, nếu đã quyết định đi một các đường hoàng thì cứ theo đường quan đạo qua các dịch quán mà đi, như vậy cũng an toàn hơn.
Hôm qua nàng chỉ ăn chút lương khô mang theo bên người, Hạ Lan Từ xuống xe ngựa đi vào tửu quán bên cạnh dịch quán gọi vài món để lót dạ.
Nàng bất giác cảm thấy tiếc nuối thầm nghĩ, nếu mình thực sự có thể uống sương ăn cánh hoa mà no bụng, thì đã có thể tiết kiệm được biết bao nhiêu bạc.
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên, giọng nữ nghe rất mê hoặc.
“… Nếu cô còn tiếp tục chạy theo bọn ta, ta còn tưởng rằng cô muốn hòa thân với tiểu Vương tử nhà ta đấy.”
Một người khác nói: “Ta khuyên cô tốt nhất đừng nên nói bậy! Ta chỉ đang trở về Ích Châu thôi, tiện đường muốn so tài với cô lần nữa!”
“Còn có gì để so, đã so nhiều lần rồi mà.”
Hạ Lan Từ nghe theo giọng nói nhìn sang đó, thoáng chốc đã thấy nữ tử Bắc Địch mà nàng từng gặp trong cuộc thi b.ắ.n cung trên điện.
Nàng ta cưỡi con ngựa cao lớn, càng làm nổi bật dáng vẻ mảnh mai với đôi chân dài, gương mặt mỹ lệ đầy kiêu hãnh và phóng túng, dường như hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình. Đằng sau là đoàn sứ thần Bắc Địch đông đúc kéo dài, phần lớn là lễ vật của Thánh thượng ban tặng, còn có một ít có lẽ là vật phẩm Bắc Địch đã mua sắm.
Người còn lại chính là vị Sở Lan cô nương mà nàng từng gặp, phía sau cũng có mấy hàng hộ vệ võ tướng đi theo.
Nhìn tiếp sang bên cạnh, nàng thậm chí còn thấy tiểu Vương tử Bắc Địch – Lạc Thần.
Hắn cười khổ nói: “Được rồi, Tang Trác, đừng lấy ta ra làm trò cười nữa.”
Nữ tử Bắc Địch tên là Tang Trác vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi tung, khẽ mỉm cười duyên dáng nói: “Biết đâu vị Sở cô nương này thật sự có ý với ngài, bây giờ Điện hạ đi vòng về xin Hoàng Đế Đại Ung ban hôn cũng không phải là không thể.”
Sở Lan vội vàng nói: “Đừng nói xằng bậy!” Lạc Thần cũng cười đáp: “Đừng đùa nữa!”
Tang Trác không hề bận tâm, vẫn tiếp tục cười nói: “Ai bảo tiểu Vương tử của chúng ta yêu đơn phương lại còn tương tư nhầm người. Kinh thành nhiều cô nương như vậy mà hắn không vừa mắt ai, về đến Bắc Địch không biết sẽ giải thích với Vương thế nào— Ồ, đây có phải là cái mà các ngươi hay gọi là ‘nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến’ không?” Nói rồi, nàng ta cưỡi ngựa tiến lại gần Hạ Lan Từ, hỏi: “Vị phu nhân xinh đẹp của Đại Ung, sao cô lại ở đây một mình thế?”
Hiển nhiên, Tang Trác hoàn toàn không biết gì về tình cảnh hiện tại của Hạ Lan Từ.
Sở Lan cũng nhìn thấy Hạ Lan Từ, sau một thoáng ngạc nhiên, nàng ấy liền nói: “Phu nhân có việc nên phải rời đi…” Rồi nàng ấy hạ giọng nói nhỏ: “Hạ Lan phu nhân, nếu cô muốn đi Ích Châu, có thể đi cùng ta.”
Lúc này, đĩa thịt bò của Hạ Lan Từ vừa được dọn lên, nàng đang chuẩn bị động đũa.
Nghe thấy lời mời, Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên liếc nhìn Sở Lan cùng đoàn đội hộ vệ phía sau, nàng thản nhiên gật đầu nói: “Vậy làm phiền Sở tiểu thư rồi.”
Lạc Thần nhìn thấy nàng thì vẫn hơi mất tự nhiên, lùi lại phía sau đoàn xe. Tang Trác cười nói: “Ôi, sao ngài lại chạy thế, sao lại nhát gan thế hả.”
Sở Lan lập tức trừng mắt với nàng ta: “Cô mới là kẻ không có mắt nhìn. Đến đây…” Nàng ấy trở tay tháo cung ra khỏi lưng: “So tài với ta một trận nữa!”
Tang Trác uể oải mỉm cười đầy vẻ quyến rũ: “Không so nữa. Chúng ta sắp đi về phía Bắc, các cô đi về phía Nam. Sau này nếu có cơ hội gặp lại trên chiến trường đi. Nhưng mà, nữ tử Đại Ung các cô chắc không được ra chiến trường đâu nhỉ?”
Sở Lan bực mình đáp: “Ai nói ta không có cơ hội! Cô cứ đợi đấy!”
Đợi Tang Trác đi xa, Hạ Lan Từ mới tò mò hỏi: “… Cô thực sự có cơ hội sao?”