Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-12-14 09:55:02
Lượt xem: 55

Hạ Lan Từ biết rất ít về biên quan Đại Ung, cũng chưa từng nghe nói nữ tử ở đây ra chiến trường. Còn Bắc Địch thì khác, nơi đó từng xuất hiện một nữ tướng rất nổi danh – dù đối với Đại Ung thì đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Sở Lan đỏ mặt đáp: “Hồi nhỏ ta từng giả nam theo cha vào quân doanh, chỉ cần có thể xông pha trận mạc, hẳn là… không phân biệt nam nữ.”

Hạ Lan Từ gật đầu suy tư.

Sở Lan lại hỏi: “Cô… cô không có việc gì chứ?”

Hạ Lan Từ lấy lại tinh thần, cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể: “Ta chỉ đến Ích Châu tìm phu quân mà thôi.”

Sở Lan trước đó còn lớn tiếng đòi so tài, giờ đây lại có chút ngập ngừng: “Cha ta là Đô chỉ huy sứ Ích Châu, cô có thể đến phủ của ta trước. Nếu phu quân của cô… thực sự có chuyện gì không hay, cô cũng… cũng đừng quá đau lòng.”

Hạ Lan Từ khá bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười chân thành đáp lại: “Cảm ơn.”

Có đoàn hộ vệ của Sở Lan đồng hành, Hạ Lan Từ suốt dọc đường không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng càng đến gần Ích Châu, nàng càng thấy nhiều dân lưu lạc hơn.

Trời bắt đầu mưa lất phất.

Ở Kinh thành, nàng chỉ cảm thấy cơn mưa này hơi phiền toái. Nhưng khi ngồi trong quán rượu, nghe người qua đường kể về cảnh tượng kinh hoàng bi thảm khi đê vỡ, lòng nàng không khỏi trĩu nặng. Nước lũ mang theo cát bùn cuốn phăng đê điều, nhấn chìm cả ruộng đồng và làng mạc, những người không chạy thoát đều mất mạng trong gang tấc. Những người may mắn sống sót, nhìn cánh đồng hoang tàn và gia cảnh khốn đốn, đối mặt với khoản thuế chưa nộp, có lẽ đã nghĩ rằng c.h.ế.t đi có khi còn tốt hơn.

Một lần vỡ đê, người c.h.ế.t không đếm xuể.

Nàng lại nhớ tới lời của Tiêu Nam Tuân, lần đầu tiên trong lòng nàng dấy lên cảm giác phẫn nộ và nực cười quá đỗi. Một kẻ như vậy làm sao có thể trở thành Hoàng Đế được đây?

Giang sơn này vốn thuộc về thiên hạ của Tiêu gia, hắn được Thánh thượng sủng ái, mỗi năm tiền tài tuyệt đối không thiếu, nhưng ngay cả tiền tu sửa đê điều cũng không chịu buông tha.

Chẳng phải đây là thiên hạ của Hoàng gia, con dân của Hoàng Đế hay sao?

Chi tiêu cả năm của một hộ gia đình bình thường chỉ khoảng vài chục lượng, năm mươi vạn lượng bạc gần như là một con số khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng tiền đề là số tiền đó vốn được lấy ra để tu sửa đê điều.

Chỉ cần đê điều kiên cố thêm một chút, có lẽ đã có thể cứu sống rất nhiều người.

Ngực Hạ Lan Từ tràn ngập cảm giác khó chịu, nàng lại nghĩ đến Lục Vô Ưu. Không ngạc nhiên khi hắn trì hoãn lâu như vậy mà chưa quay về, tính toán thời gian, có lẽ là ngay sau khi hắn đến Ích Châu không bao lâu thì đê đã bị vỡ.

Trong lãnh thổ Ích Châu, hệ thống thủy lợi phức tạp, đê điều quả thật không ít.

Ngoài sự lo lắng, nàng còn cảm thấy một chút nhẹ nhõm kỳ lạ, cứ như thể Lục Vô Ưu vốn dĩ nên là người như vậy.

Nếu hắn thực sự hoàn toàn thờ ơ không hỏi tới, không chừng nàng còn cảm thấy thất vọng về hắn.

Trong những cảm xúc phức tạp đó, xe ngựa cuối cùng cũng tiến vào địa phận Ích Châu, từ từ tiến vào thành Giang An, thủ phủ của Ích Châu.

Trước đây nàng từng xem Ích Châu như là hang hùm miệng sói, nhưng thực tế lại không có chuyện chặn đường ám sát giữa chừng. Suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu ớt trên danh nghĩa đi tìm phu quân.

Sở Lan rất hào hứng khi dẫn nàng vào Sở phủ.

Thân phận của Hạ Lan Từ ở Kinh thành mặc dù không đáng kể trong giới quyền quý, nhưng đến nơi này lại khác.

Cha nàng là Tả đô Ngự sử của Đô sát viện, chưởng quản việc giám sát, ở một mức độ nào đó còn có thể quyết định sinh tử của quan viên địa phương.

Sở đại nhân còn đích thân ra đón nàng.

Đây là một hán tử to cao vạm vỡ, cơ thể cường tráng, trên mặt đầy râu quai nón. Sau khi được Sở Lan giới thiệu, ông ấy lập tức vỗ n.g.ự.c mạnh mẽ nói: “Hạ Lan phu nhân cứ yên tâm ở lại đây, nếu có yêu cầu gì, cứ nói với Lan Nhi là được.”

Hạ Lan Từ nói: “Đa tạ Sở đại nhân, nhưng… ta muốn biết, phu quân của ta…”

Tuy nhiên, vừa nhắc đến việc này, đối phương lại tỏ vẻ như hoàn toàn không biết gì: “Hạ Lan phu nhân, việc này ta thực sự không hay biết gì, chi bằng phu nhân đến hỏi Tri phủ Giang An, vụ án này do ông ta phụ trách.”

Hạ Lan Từ soi gương chỉnh lại trang phục, nàng mặc trang phục trắng, vốn đã mang vẻ tang tóc, thực ra cũng không cần chỉnh nhiều.

Khi ra khỏi cửa, nàng không đội mũ che mặt cũng không ngồi kiệu, Sở phủ cách nha môn Tri phủ không xa, nàng công khai dẫn theo Sương Chi cùng bọn người Tử Trúc đi thẳng đến đó.

Chỉ một lúc sau đã suýt gây ra cảnh ùn tắc trên đường phố.

Tin tức vị Hạ Lan tiểu thư xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đích thân đến Ích Châu tìm phu quân đã nhanh chóng lan truyền khắp ngõ ngách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-214.html.]

Những người bày sạp bán hàng, đang ăn cơm, đang dạo phố, tất cả đều lũ lượt chạy đến xem.

Hạ Lan Từ thực ra nổi tiếng hơn so với trong tưởng tượng của nàng, tất cả đều nhờ tai tiếng của Thế tử Tào Quốc Công Lý Đình và danh tiếng của Lục Vô Ưu.

Dù là với Thế tử gia hay Trạng nguyên lang liên tiếp đỗ đầu Lục nguyên, họ đều trở thành đề tài bàn luận thú vị trong lúc rỗi rãi. Trong lúc lời đồn lan truyền ra còn xen vào những lời đồn kỳ quái hơn, đủ loại tam sao thất bản, ví như liên quan đến Hoàng tử Đại Ung và Tiểu Vương tử Bắc Địch đánh bừa mà trúng, còn có…

Tóm lại, càng lúc nàng càng bị miệng lưỡi người đời thần thánh hóa.

Hơn nữa mọi người còn vững tin rằng “Muôn nghề đều kém, chỉ có đọc sách là cao quý”, cứ nhìn xem, người cuối cùng cưới được mỹ nhân về nhà vẫn là Trạng nguyên lang do Văn Khúc tinh hạ phàm, cho nên còn không mau cút đi đọc sách chăm chỉ đi!

Không đọc sách thì lấy đâu ra vợ mà cưới!

Nhưng đối với Hạ Lan tiểu thư sống trong tin đồn này, ấn tượng của nhiều người vẫn là hình tượng một mỹ nhân mỏng manh yếu ớt. Suy cho cùng Kinh thành cách nơi này quá xa xôi, nhiều người cả đời cũng không thể đến đó.

Ai ngờ được, nàng lại thực sự đến đây! Là mỹ nhân bằng xương bằng thịt!

Không lâu trước đây, khi mọi người gặp vị Trạng nguyên lang phong nhã phi phàm, mỗi khi cười lên đều khiến các cô nương và thiếu phụ không tự chủ mà ôm ngực, đã vậy lại còn ăn nói hòa nhã lễ độ, phong độ lịch thiệp, họ đã từng thắc mắc, rốt cuộc mỹ nhân thế nào mới xứng đôi với hắn.

Bây giờ gặp được, họ lập tức hiểu ra.

Hai người này chỉ cần đứng cạnh nhau thôi là đã rực rỡ đến mức không ai có thể sánh được rồi.

Tiếc thay, vị Trạng nguyên ấy… Trời xanh ghen ghét người tài mà.

Hạ Lan Từ trong làn sóng đồn đại, bình thản bước vào nha môn, dù sao nàng cũng đã quen với việc làm ngơ trước những lời đồn thế này.

Nha môn Tri phủ rõ ràng cũng không ngờ nàng vừa mới vào thành chưa bao lâu mà đã đến đây, nhất thời có chút hoảng loạn.

Hạ Lan Từ từng nghĩ sẽ thăm dò trước rồi tính sau, nhưng nói thật, đã qua lâu như vậy rồi, nếu có sơ hở gì sớm đã bị che đậy, không bằng đánh úp bất ngờ – hơn nữa nàng cũng không muốn đợi thêm nữa.

Một vị sư gia trông hết sức gầy gò để râu dài nhanh chóng bước ra nói: “Tham kiến Hạ Lan phu nhân. Kẻ hèn này họ Lưu, là sư gia của phủ. Ôi, xin phu nhân nén bi thương, phu nhân muốn biết gì cứ việc hỏi, chỉ có điều…”

Hắn ta thở dài tỏ rõ tiếc nuối: “Hôm ấy tổng cộng có mười lăm t.h.i t.h.ể bị cháy đen đều là nam tử, vì không rõ thân phận nên chưa thể an táng, nhưng…” Nói rồi hắn ta dùng tay áo lau khóe mắt: “Không ngờ Lục huynh lại còn trẻ như vậy mà…”

Hạ Lan Từ nhẹ giọng nói: “Có thể cho ta xem qua hồ sơ vụ án không?”

Lưu sư gia nói: “À, việc này ta phải xin chỉ thị của phủ đài lão gia, hiện giờ ông ấy đang bận rộn với việc tu bổ đê điều, chắc là không thể phân thân được… Ích Châu ta hiện giờ thật thảm hại, mưa lớn gây lụt lội, sông Thanh Lan vỡ đê phần lớn đều trong địa phận…”

Hạ Lan Từ nghe hắn ta than thở một lúc, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy ta có thể đi xem những t.h.i t.h.ể đó không?”

Lưu sư gia ngẩn ra: “Thi thể đã phân hủy từ lâu rồi, e là sẽ làm phu nhân khiếp sợ, hơn nữa…” Hắn ta còn rất chu đáo mà miêu tả sự kinh khủng của những t.h.i t.h.ể kia.

Hạ Lan Từ siết c.h.ặ.t t.a.y lại, nói: “Không sao.”

Trong mắt Lưu sư gia thoáng qua một tia kinh ngạc: “Nếu phu nhân đã kiên quyết…”

Hắn ta cũng không ngờ vị thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần này lại có thể điềm tĩnh như vậy.

Sợ đương nhiên là sợ, nhưng nếu lúc này để lộ sự khiếp đảm, e là sẽ bị người ta tùy tiện lừa gạt qua mặt. Hạ Lan Từ trấn định lại tinh thần, theo hắn ta đi đến nghĩa trang nơi đặt thi thể, đi từ xa đã ngửi thấy một thứ mùi khó chịu, ngay cả hương ngải cứu cũng không thể che lấp.

Lưu sư gia nói: “Hiện giờ chúng ta thật sự không đủ nhân thủ, cho nên tạm thời đặt t.h.i t.h.ể ở đây…”

Trong nghĩa trang chật kín những quan tài.

Lưu sư gia chỉ vào một hàng trong số đó rồi nói: “Phu nhân thật sự muốn xem sao?”

Sương Chi kéo lấy tay áo nàng.

Hạ Lan Từ gật đầu, ra hiệu cho Sương Chi lùi lại phía sau.

Lưu sư gia vuốt râu nói: “Người đâu, mở ra cho phu nhân xem.”

Ngay cả khi đã có sự chuẩn bị tinh thần, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn vào vẫn khiến đồng tử của Hạ Lan Từ run rẩy. Nàng nhắm mắt lại một lúc, tự nhủ rằng người c.h.ế.t đi đều sẽ giống như nhau. Nàng cũng không phải chưa từng thấy những người sắp c.h.ế.t đói nằm rũ rượi trên đường, bỗng chốc nàng nhớ đến con hươu c.h.ế.t mà Tiêu Nam Tuân từng cho nàng xem.

Không lâu sau, Hạ Lan Từ mở mắt ra.

Nàng bắt đầu từ từ hồi tưởng lại hình dáng, chiều cao và độ dài tay chân của Lục Vô Ưu, sau đó bắt đầu so sánh từng cái một. Chung sống với nhau chừng đó thời gian, nàng rất hiểu rõ về diện mạo của hắn, Hạ Lan Từ kiểm tra kỹ từng thi thể, xác nhận rằng không cái nào hoàn toàn khớp, nàng mới thực sự an lòng.

Đó chỉ là một giấc mơ.

Lục Vô Ưu chắc chắn không sao.

Loading...