PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-12-14 09:57:19
Lượt xem: 52
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Hạ Lan tiểu thư quả thật rất chăm chỉ học hỏi. Tóm lại, triều đình ta để phòng ngừa quan chức địa phương ngạo mạn, nắm giữ quyền hành quá lớn, không chỉ thường xuyên phái Giám sát Ngự sử, Tuần án Ngự sử đến điều tra, mà còn chia nhỏ quyền lực giữa các chức quan, nhất là ở các thủ phủ, rất dễ dẫn đến tranh chấp về quyền hạn. Lâu dần không tránh khỏi sinh ra mâu thuẫn, cũng coi như sự kiềm chế lẫn nhau. Cấp trên và cấp dưới thường xuyên bất đồng, chung quy cũng vì lo ngại bị đối phương ám hại. Triều đình cũng có một quy định bất thành văn để ngăn chặn sự cấu kết, cấp trên và cấp dưới trực tiếp thường không gặp nhau, như Án sát sứ và Tri phủ, Tri phủ và các Huyện lệnh, mà thường thông qua công văn hoặc các phó quan để truyền đạt chính lệnh. Ngoài ra, giữa Đạo đài như Phân thủ đạo, Phân tuần đạo và Binh bị đạo cũng có mâu thuẫn. Nói chi tiết thì có lẽ không thể hết trong một sớm một chiều.”
(*)Phân thủ đạo: Bố chính sứ ty nha môn cử đi đóng quân phòng phủ ở một nơi nào đó
(*)Phân tuần đạo: Án sát sứ ty nha môn cử đi tuần tra một nơi nào đó
(*)Binh bị đạo: Giám sát và quản lý binh lính địa phương thuộc quyền hạn của phó sứ hoặc thiêm sự của Án sát sứ ty
Hộp phấn son bị chia thành nhiều phần, Lục Vô Ưu tiếp tục nói: “Ở Ích Châu, Tri phủ Giang An là Phong Thiên Niên và Án sát sứ Lý Bạc An là đồng niên, Bố chính sứ Lam Đạo Nghiệp và Tuần phủ Quý Đình từng nhậm chức trong cùng một nha môn, Tổng đốc Hà đạo Cư Kính Toàn và Đề học Khúc Tư Chính cùng Tri phủ Giang An Phong Thiên Niên có quan hệ thầy trò từ kỳ thi Hương, Đô chỉ huy sứ Sở Trang thì lại là một người ngoài cuộc, bởi vì ông ta cũng coi như người bên dưới của phủ Ngũ quân Đô đốc, nói tóm lại ai cũng có bè phái, người đứng đằng sau cũng khác nhau, nếu không có người trong triều thì cũng khó mà thăng tiến tại địa phương. Vì thế nên tại sao ai cũng nói Hàn Lâm Viện là nơi thanh quý, bởi vì làm việc ít phải xem sắc mặt người khác…”
Hạ Lan Từ cố gắng ghi nhớ, bất giác lên tiếng: “Sao chàng lại còn tự khen mình thế.”
Lục Vô Ưu cười cười : “Sợ nói quá nghiêm túc, nàng nghe thấy nhàm chán.” Hạ Lan Từ lắc đầu nói: “Không đâu, rất thú vị mà.”
Chỉ là tên người hơi khó nhớ.
Lục Vô Ưu nói: “Tiếp theo có thể sẽ thú vị hơn một chút. Tri phủ Giang An mê sắc, trong phủ có rất nhiều thiếp thất, người được sủng ái nhất có lẽ là một vị thiếp thất được gọi là Ngọc Kiều phu nhân. Tổng đốc Hà đạo thì tham tiền, ông ta lên được vị trí này là nhờ đã tặng cho hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng là Bành công công một khoản tiền rất lớn, ta ước tính không dưới mười vạn lượng. Án sát sứ thì ham danh, trước khi nhậm chức ông ta tự bỏ tiền làm một cái ô vạn dân, đồng thời còn tự dựng bia cho mình. Còn Bố chính sứ thì không cần phải nói, cực kỳ giỏi luồn lách như một kẻ hai mặt.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chàng cần người đồng liêu kia làm gì?”
Lục Vô Ưu đáp: “Ta sẽ thả tin tức ra ngoài, nói rằng tuy ta đã c.h.ế.t nhưng đã tìm ra được một vài manh mối, trước khi bị thiêu c.h.ế.t ta đã ủy thác cho đồng liêu của mình. Toàn bộ trên dưới Ích Châu chắc chắn sẽ hoảng loạn trong lòng, đến lúc đó đồng liêu của ta sẽ giả vờ như không biết gì, đi kết giao khắp nơi làm họ sinh ra nghi kỵ lẫn nhau, sau đó cố ý tiết lộ một vài manh mối. Chắc chắn sẽ có người không kìm nén được…”
Hạ Lan Từ nói: “… Chẳng phải đây là kế châm ngòi ly gián sao?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Nói như vậy nghe không hay lắm, chỉ là một chút chiến thuật nhỏ mà thôi. Đáng tiếc là lúc ta đến đây chưa quen thuộc địa hình, nếu không tự ta ra tay có lẽ sẽ hiệu quả hơn.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ rồi nói: “Nhưng nghe chàng nói, hình như ta cũng có thể làm được.”
Lục Vô Ưu: “…?”
Hạ Lan Từ nói: “Ta là quả phụ của chàng, chẳng phải càng danh chính ngôn thuận hơn sao? Hơn nữa, cha ta là Tả đô Ngự sử, bọn họ ít nhiều cũng sẽ có điều kiêng kỵ ta, nể mặt ta.”
Lục Vô Ưu không đẩy hộp phấn son nữa, dứt khoát nói: “Nàng quá chính trực.”
Hạ Lan Từ lập tức biện bạch: “Ai nói chứ! Khi ta lừa Tiêu Nam Tuân, ta nghĩ mình diễn rất giống, chỉ là trước đó có hơi sợ hãi thôi…” Nàng lập tức hạ đôi mắt xuống thể hiện vẻ mặt đầy bi thương, thậm chí còn cắn môi, thật sự toát lên vài phần u buồn.
Lục Vô Ưu khựng lại, chầm chậm dời ánh mắt đi: “Đừng quyến rũ ta nữa.” Hạ Lan Từ: “…?”
Lục Vô Ưu lại nói: “Với lại, việc này ít nhiều sẽ có nguy hiểm.”
“Nếu vậy, chẳng phải đồng liêu của chàng cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Nàng nghiêm túc nói: “Trên đường đến đây, ta đã thấy cảnh người dân lưu lạc sau khi đê vỡ, ta không muốn chỉ ngồi đợi thêm nữa. Nếu đã đến đây rồi, có thể giúp chàng làm điều gì đó cũng xem như không uổng công đi chuyến này. Hơn nữa, chàng đâu phải chưa từng thấy ta ở Thanh Châu, hiện tại chỉ là do đã quen với chàng, không quen thì cũng chẳng ai nhận ra ta đang nghĩ gì…”
Hạ Lan Từ cố gắng thuyết phục hắn: “Nếu có thể lấy lại được chút bạc để cứu trợ… Dù sao dượng của ta cũng đã bị bãi chức, Hộ Bộ cũng đã thay đổi cục diện, chắc chắn sẽ không thể lấy ra được nhiều…”
Lục Vô Ưu lặng lẽ nhìn nàng một lúc, đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng, mỉm cười: “Ta cảm thấy trong ba tháng qua dường như nàng đã thay đổi đi nhiều.”
Hạ Lan Từ đáp: “Có lẽ vì ở một mình không có việc gì làm, chỉ có thể suy nghĩ lung tung. Thật ra… ta còn lo chàng nghĩ rằng ta không nên đến đây.”
“Ta thực sự lo lắng nhưng ta sẽ không ngăn nàng đến, chỉ cần nàng muốn thì bất cứ khi nào cũng có thể đến.”
Môi hắn hơi động đậy, nói thêm: “Vì vậy, ngoài lo lắng cho ta, ba tháng qua, nàng có nhớ đến ta chút nào không?”
Gò má Hạ Lan Từ hơi nóng lên, nói thật lòng, khi cha nàng đi công cán nửa năm trở về, hai người gặp mặt cũng không nói gì về việc có nhớ hay không, nàng cảm thấy những lời bày tỏ tình cảm quá thân mật đều có vẻ gượng gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-216.html.]
Giống như cách thể hiện tình cảm của biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết với vị hôn phu Tống Tề Xuyên vậy.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, nàng mới có cơ hội nhìn kỹ dáng vẻ Lục Vô Ưu, so với lúc chia tay thì dường như không có gì khác biệt, vẫn là khí chất thanh tao vô song, dung mạo tuấn tú, đôi mắt hoa đào bất cứ lúc nào ở đâu cũng khiến người khác rung động, khi nhìn vào càng sực nức thâm tình.
Chỉ là da mặt có hơi đen hơn một chút, dường như hắn còn gầy đi nữa – có vẻ đồ ăn ở Ích Châu không được ngon cho lắm.
Nàng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, khẽ gật đầu, sau đó ngượng ngùng nói: “Chàng… gầy đi nhiều rồi.”
Còn chưa dứt lời, Lục Vô Ưu đã giữ lấy đôi vai cúi xuống hôn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Hạ Lan Từ không kịp phản ứng, đôi mắt mở to trong giây lát.
Sau đó nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Vô Ưu thì thầm ở bên tai: “Đúng là gầy đi… Có lẽ là do đói quá.”
Lần này không chỉ là hôn, ngón tay của Lục Vô Ưu còn nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng, Hạ Lan Từ mềm nhũn cả người, không tự chủ mà lùi lại dựa vào bàn, nhưng sức lực của Lục Vô Ưu quá lớn, đến mức Hạ Lan Từ còn chưa kịp chú ý thì đã nghe thấy tiếng “loảng xoảng”.
Chiếc bàn trước đó vẫn còn nguyên vẹn đã nghiêng sang một bên, hộp phấn rơi lạch cạch xuống đất.
Hạ Lan Từ khẽ kêu lên một tiếng, rồi lại bị Lục Vô Ưu kéo đến hôn tiếp, rất nhanh nàng đã quên mất sự tồn tại của chiếc bàn kia.
Trong căn phòng có hai gian được ngăn cách bởi một bức bình phong, Lục Vô Ưu ôm lấy nàng, vừa hôn vừa di chuyển vào bên trong.
Chẳng bao lâu, không biết ai đã vấp phải, sau tiếng “rầm” vang lên, bức bình phong bằng gỗ sơn đỏ vẽ hình mỹ nhân cũng đổ xuống đất. Hạ Lan Từ theo phản xạ định đỡ lấy nó, nhưng tay của Lục Vô Ưu nhanh hơn, hắn nắm lấy cổ tay nàng, đẩy nàng lên chiếc tủ thấp bên cạnh rồi tiếp tục hôn.
Tiếng nước khi môi lưỡi quấn quýt nhau vang lên rõ ràng.
Hạ Lan Từ tựa lưng vào tủ, sống lưng nàng ép chặt vào vách, trên khuôn mặt ửng đỏ như người say rượu, hai cánh môi gần nhau cứ thể kéo ra một sợi chỉ bạc, bộ n.g.ự.c phập phồng lại bị Lục Vô Ưu đè chặt, lúc này muốn hít thở cũng mất sức, chẳng biết từ lúc nào y phục cũng đã bị nới lỏng.
Hạ Lan Từ nắm lấy vạt áo của Lục Vô Ưu, theo đó tiện tay kéo toạc cả áo ngoài của hắn ra.
Lục Vô Ưu cũng không hề khách sáo.
Hạ Lan Từ rên rỉ, cố thốt lên: “Tay chàng… lạnh quá.”
Lục Vô Ưu luồn tay vào hông nàng, vừa thở gấp vừa nói: “Để ta làm ấm nó lên.”
Tay hắn áp vào eo bụng nàng, thậm chí còn di chuyển lên trên, lòng bàn tay dần dần trở nên ấm áp, thậm chí còn hơi nóng.
Hai người lại tiếp tục di chuyển từ tủ thấp đi sang nơi khác, cho đến khi Lục Vô Ưu vừa hôn nàng, vừa loạng choạng ngã xuống giường trong gian phòng trong, bước chân lảo đảo không biết lại vướng phải thứ gì đó.
Hạ Lan Từ vốn đang định nhìn xem thứ là thứ gì, nhưng Lục Vô Ưu thực sự không để nàng có cơ hội, đến cả áo lót cũng đã cởi ra.
Hắn rời cánh môi nàng, vùi đầu xuống dưới.
Hạ Lan Từ không nhịn được mà siết chặt tấm chăn dưới người, tiếng thở khẽ khàng vang lên.
“Cốc, cốc…”
Có người gõ cửa phòng.
Giọng điệu cứng nhắc của Tử Trúc vang lên sau đó: “Người đó đang lăn lộn ngoài kia, thuộc hạ không biết phải làm thế nào mới được.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…”