Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-12-14 09:57:21
Lượt xem: 49

Nàng bừng tỉnh, chợt nhớ ra mình đang ở đâu vội vàng kéo lại vạt áo.

Lục Vô Ưu vẫn muốn tiếp tục, nhưng thấy Hạ Lan Từ giật mình tay chân luống cuống vội vàng chỉnh lại váy áo, thậm chí còn xuống giường để dựng lại bức bình phong đã đổ, hắn chỉ đành xoa trán kiềm chế lại, một lát sau mới lên tiếng: “Ta sẽ ra ngoài ngay.”

Tử Trúc đáp lời rồi lui ra ngoài.

Lục Vô Ưu nói: “Muốn cho hắn đi quét nhà xí quá đi.”

Hạ Lan Từ cúi đầu nói: “Ừm… hắn đã giúp ta rất nhiều trên đường đi mà.”

Lục Vô Ưu vốn đang quỳ gối trên giường cài lại áo của mình, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt nham hiểm như cười như không: “Nàng vừa nói vậy, ta càng muốn cho hắn đi quét nhà xí hơn.”

Hạ Lan Từ nói: “Chàng hành xử bình thường một chút đi!”

Lục Vô Ưu thở dài một hơi, bước xuống giường: “Quả nhiên là nàng không thật sự nhớ ta.”

Hạ Lan Từ giả vờ giận dỗi: “Ta đã vất vả chạy đến Ích Châu đây này!” Lục Vô Ưu nói: “Nhưng nàng chẳng thèm đùa giỡn với ta.”

Hạ Lan Từ: “…”

Chủ đề này không thể tiếp tục nói thêm được nữa.

Hạ Lan Từ qua loa đáp: “Để sau hẵng nói, nơi này… không thích hợp lắm.”

Lục Vô Ưu cũng gật đầu: “Cũng đúng, nếu mà một lần chắc chắn không đủ với ta. Với lại lát nữa nàng còn trở về Sở phủ, nếu để người khác phát hiện ra cũng không hay.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói: “Dù sao bấy lâu nay ta cũng đã quen nhịn rồi.”

Hạ Lan Từ: “…”

Nàng cuối cùng cũng không quan tâm Lục Vô Ưu nói gì nữa, chỉ lo thu dọn lại bàn, sắp xếp lại hộp phấn, nhặt con d.a.o găm dưới đất lên, sau đó mở cửa định ra ngoài. Trước khi bước ra, nàng chợt nhớ đến: “À này, chàng có biết người hẹn ta đến đây là ai không? Nếu người đó nhìn thấy chàng… liệu có sao không?”

Lục Vô Ưu đi theo phía sau nàng, không mảy may lo lắng: “Chỉ là đứa cháu không ra gì của Tế Vương phi mà thôi. Bởi vì cha hắn mất sớm nên Tế Vương phi nuôi dưỡng hắn như con trai, thường xuyên trêu chọc người này ức h.i.ế.p người kia. Không ngờ hắn lại dám tơ tưởng đến nàng, nhưng không sao, ta sẽ đi dọa hắn một chút.”

Rất nhanh sau đó, Hạ Lan Từ đã biết Lục Vô Ưu dọa người như thế nào.

Vị công tử phong độ dịu dàng ấy, trên gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng nhưng vô cùng hờ hững, trong tay cầm theo một cái phi đao, xoay xoay giữa những ngón tay rồi nói: “Phải làm sao bây giờ đây, bị ngươi phát hiện rồi…”

Đối phương còn hét lên: “Lục Vô Ưu, ngươi mau thả ta ra! Nếu để cô mẫu của ta biết được, nhất định không tha cho ngươi…”

Lục Vô Ưu càng cười tươi hơn: “Đúng vậy, vì thế nên không thể để bà ấy biết.”

Hắn khẽ cúi người, dùng lưỡi d.a.o lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ lên má đối phương, sau đó để lại một vết xước: “Vậy g.i.ế.c ngươi chẳng phải là xong rồi sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-217.html.]

Đối phương ôm mặt, co rúm người lại: “Ngươi dám! Đây… đây là g.i.ế.c người, ngươi không sợ sao…”

Áp lực như bủa vây khắp nơi.

Ngay sau đó là một tầng sát khí lạnh lẽo vô hình vọt tới, trái ngược hoàn toàn với nụ cười trên mặt hắn, khiến người ta không khỏi sinh ra nỗi sợ hãi, như thể tiếp theo đây hắn sẽ thật sự làm ra một hành động rất khủng bố!

Nhưng giọng nói của Lục Vô Ưu lại càng thêm ôn hòa: “Ta vốn là người đã chết, dù có nghi ngờ cũng không ai nghi ngờ đến ta…”

“Nhưng… nhưng vẫn còn người khác biết chuyện tối nay ta đến đây…”

Lục Vô Ưu nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ đã chết, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo.

“Vậy thì ta g.i.ế.c hết toàn bộ, chẳng phải sẽ không còn ai biết nữa sao.”

Khi nói từ “giết”, giọng hắn nhẹ nhàng như nói về việc ăn cơm uống nước. Đột nhiên, sát khí bộc phát lan tỏa khắp nơi!

Lục Vô Ưu xoay ngược mũi dao, trong chớp mắt, d.a.o đã cắm sâu vào đùi đối phương.

Máu b.ắ.n ra tung tóe. Nỗi đau đớn ập đến.

Nhưng trên mặt Lục Vô Ưu vẫn giữ nguyên nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đối phương gào thét thảm thiết, đau đến mức nước mắt nước mũi tuôn trào, lớn tiếng khóc lóc: “Cứu mạng! Cứu mạng! Đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta, ta xin ngươi, ta cầu xin ngươi, ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện tối nay, cầu xin ngươi… tha mạng cho ta!”

Hạ Lan Từ trốn ở bên ngoài quan sát, xem thế là đủ rồi, nàng cảm thấy quả nhiên sự học vô bờ, nàng còn có thể học hỏi để tiến bộ thêm.

Lục Vô Ưu đã bước ra ngoài, nhíu mày dùng khăn lau tay dính m.á.u như ghét bỏ vệt dơ trên tay rồi mới nói: “Ta còn dùng vài thủ đoạn khác với hắn, tóm lại là hắn đã tự nguyện không dám chống đối ta nữa, nếu không thì chắc sẽ tự tìm đường chết. Dù sao giữ hắn lại cũng có thể có chỗ cần dùng đến.”

Hạ Lan Từ tò mò hỏi: “Thủ đoạn gì vậy?”

Lục Vô Ưu ngẩng lên nhìn nàng: “Là thủ đoạn không mấy đường hoàng, ta cũng hiếm khi dùng, bình thường ta…” rồi hắn đột nhiên nhận ra: “Nàng không sợ nữa à?”

Ban đầu hắn không muốn để nàng nhìn thấy, ai ngờ Hạ Lan Từ lại tự muốn xem.

Hạ Lan Từ nói: “Ta cũng từng đ.â.m Lý Đình, hơn nữa… ta đã thấy nhiều xác c.h.ế.t rồi, chẳng có gì đáng sợ cả.”

Lục Vô Ưu cất lời: “Nàng thấy xác c.h.ế.t khi nào?” Hạ Lan Từ kể lại với hắn.

Ánh mắt Lục Vô Ưu dừng lại trên gương mặt nàng một lúc, sau đó mới dùng tay đã lau sạch véo nhẹ má nàng: “Ta cảm thấy khả năng thích nghi của nàng cũng đáng sợ đấy.”

Hạ Lan Từ nắm lấy tay hắn: “Hửm?”

Loading...