Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:31:24
Lượt xem: 41

Xe ngựa đã thả chậm tốc độ và sắp dừng lại.

Lục Vô Ưu gỡ tay nàng đang đặt trên mắt hắn xuống: “Giờ nàng say rồi không nghe lọt tai đâu, lần sau ta nói lại cho nàng biết.”

Hạ Lan Từ bất mãn nói: “Không muốn lần sau! Nói ngay lần này!”

Lục Vô Ưu không biết nên khóc hay nên cười: “Chẳng phải ta vừa mới nói qua rồi sao. Nàng nghe không vào, sao còn cố tình làm khó ta.”

Xe ngựa dừng lại trước cửa ngôi nhà do Tào Hiển An mua. Ở Ích Châu, dựa vào thế lực của phủ Tế Vương, không ai dám đụng chạm đến hắn, có thể gọi hắn cường hào ác bá nơi này, ngôi nhà cũng được xây dựng rất quy mô.

Lục Vô Ưu đã chiếm thân phận của Tào Hiển An, thế nên việc này cũng không khách khí với hắn ta.

Hắn tiện tay đặt chiếc mũ che mặt lên đầu Hạ Lan Từ, sau đó quấn lại áo choàng lên người nàng rồi bế nàng xuống xe ngựa. Nàng vùng vẫy định nói gì đó, nhưng bị Lục Vô Ưu nhanh mắt nhanh tay bịt miệng lại, để tránh nàng nói lung tung.

Hạ Lan Từ lập tức mở to đôi mắt, cố sức vùng vẫy.

Dường như nàng vùng vẫy còn mạnh mẽ hơn lúc đóng kịch trong Yên Vũ Lâu.

Lục Vô Ưu cố gắng ghì chặt nàng lại, dùng giọng của Tào Hiển An ra lệnh cho hạ nhân trong phủ: “Nấu một bát canh giải rượu, lát nữa mang đến đặt ở ngoài cửa. Bên trong có động tĩnh gì cũng không được vào.”

Những người hầu trong phủ nhìn vị mỹ nhân mới bị bắt cóc đến bằng ánh mắt phức tạp, cúi đầu nói: “… Dạ.”

Khi Lục Vô Ưu đặt Hạ Lan Từ xuống giường — tất nhiên chăn đệm đều đã được thay mới — hắn cảm thấy lòng bàn tay có chút đau nhức, lúc đó mới phát hiện nàng đã há miệng cắn vào tay hắn.

Hắn lập tức buông tay ra, rũ mắt nhìn vào dấu răng nhỏ trong lòng bàn tay. Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén, đồ sâu rượu.”

Hạ Lan Từ gạt mũ che và áo choàng của Lục Vô Ưu ra, chống tay trên giường định bước xuống: “Ta đâu có say, ta chỉ uống có chút xíu thôi…”

“Sâu rượu đều nói như vậy.”

“Ta chỉ hơi chóng mặt…” Hạ Lan Từ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Có phải chàng đã lén đánh vào đầu ta không?”

Lục Vô Ưu trước tiên rót cho nàng một chén trà nguội: “Nàng đặt tay lên n.g.ự.c mình suy nghĩ rồi hẵng nói, ta đã đánh nàng lúc nào… Uống trà cho tỉnh táo lại đi, lát nữa canh giải rượu sẽ được mang đến. Lần sau nàng đừng nên uống…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-223.html.]

“Không được, ta phải đánh trả lại.” Hạ Lan Từ như đang suy tính, nói: “Không thể để hắn ức h.i.ế.p mãi.”

Lục Vô Ưu càng cười to hơn: “Ta ức h.i.ế.p nàng lúc nào?”

Hạ Lan Từ chớp chớp mắt vài cái mới nói: “Lúc trên giường.” Điều này Lục Vô Ưu không thể chối cãi.

Hắn nghẹn họng hồi lâu, đang định mở miệng đáp trả thì nghe Hạ Lan Từ nói thêm: “Mỗi lần đều làm ta khóc, ức h.i.ế.p ta, bảo dừng lại cũng không dừng.”

Lục Vô Ưu nghĩ thầm, nếu nàng tỉnh táo chắc chắn sẽ không nói thẳng thắn ra như vậy.

Hắn tiến gần Hạ Lan Từ hơn: “Ta đã nói với nàng là ta không thể dừng, nàng cũng không thể…”

Tuy nhiên, Hạ Lan Từ dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời hắn nói, chỉ luôn miệng nói ra những lời trong đầu mình: “Hơn nữa, mỗi lần hắn đều nói muốn ta đùa giỡn hắn, cuối cùng…” Nàng còn nấc một cái, sau đó vỗ nhẹ vào cột giường như rất giận dữ: “Đều là hắn đang đùa giỡn ta!”

Lục Vô Ưu: “…”

Không thể nào phủ nhận điều này.

“Mặc dù…” Nàng lại cân nhắc một hồi: “Rất thoải mái, nhưng thoải mái quá thì cũng… không tốt, hơn nữa, lần nào hắn cũng khiến ta rối loạn hẳn lên, làm ta mất kiểm soát… Không hay chút nào.”

Lục Vô Ưu không nhịn được cười, nắm lấy cổ tay nàng: “Đừng đập lung tung nữa… Được rồi, vậy giờ đến lượt nàng, nàng muốn đùa giỡn ta thế nào?”

Hạ Lan Từ vẫn muốn giãy giụa, nhưng Lục Vô Ưu nhân cơ hội đó đổ người xuống giường, làm như bị nàng đẩy ngã.

“Nàng muốn làm gì, ta sẽ không động thủ cũng không phản kháng, được không?”

Hạ Lan Từ ngẩn ngơ nhìn hắn, dường như đang ngẫm xem hắn đang nói gì. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại ngơ ngẩn đáp: “Lục Vô Ưu, thật là kỳ lạ.” Lục Vô Ưu rướn người ngồi dậy, thuận theo lời nàng hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Cả người hắn đều rất kỳ lạ, rõ ràng là một sơn tặc…” Hạ Lan Từ lẩm bẩm, Lục Vô Ưu phải lắng nghe rất kỹ mới phân biệt được nàng đang nói gì: “Hắn còn nói mãi mấy lời kỳ quái, khiến ta cũng trở nên kỳ quái theo. Trước đây ta không giống như bây giờ đâu, ta rất quy củ rất tuân thủ phép tắc, rõ ràng là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa. Mặc dù ta cũng không thích như thế lắm, nhưng nếu không gây rắc rối thì có thể sống tốt… Kết quả bây giờ, chắc chắn là vì hắn nói lảm nhảm với ta nhiều quá, ta lại còn một mình chạy đến Ích Châu tìm hắn… Còn thử đi giao tiếp với người ngoài, cùng hắn dạo thanh lâu, chắc chắn là ta điên rồi… Điều này không phải là điều một tiểu thư khuê các nên làm…”

Hạ Lan Từ càng nói giọng càng nhỏ dần, Lục Vô Ưu tiến lại gần hơn, gần như có thể ngửi thấy mùi rượu nhẹ nhàng tỏa ra từ trong miệng nàng.

Mùi rượu không quá nồng, chỉ thoang thoảng lan tỏa. Lục Vô Ưu cảm thấy trái tim mình khẽ rung động.

Hắn rút chiếc trâm cài tóc của nàng, những ngón tay dài vuốt nhẹ mái tóc đen dài đã bị hắn cố tình làm rối, hỏi nàng: “Vậy nàng không thích sao?”

Loading...