Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 224

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:31:46
Lượt xem: 53

Hạ Lan Từ gạt tay hắn ra, chầm chậm lắc đầu: “Cũng không phải… chỉ là, trạng thái như thế này dường như không được an toàn, ta đã quá buông thả bản thân thì phải… giống như sống một ngày ít đi một ngày vậy. Ta còn… còn đánh ngã Nhị Hoàng tử… cho dù tạm thời có thể che giấu, nhưng hắn chắc chắn sẽ ghi

hận… Cho dù Ích Châu không nguy hiểm, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải trở về Kinh, càng huống hồ Ích Châu cũng rất nguy hiểm… Lục Vô Ưu còn suýt chút nữa đã xảy ra chuyện không hay.”

Lục Vô Ưu biết nàng rất thiếu cảm giác an toàn, nhưng những điều này nàng chưa bao giờ nói với hắn.

Hắn luôn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, dự tính được mọi việc, thể hiện đủ tự tin thì Hạ Lan Từ sẽ không sợ hãi.

Thậm chí từ lúc đến Ích Châu, nàng cũng không hề tỏ ra lo lắng. Nàng luôn giữ được sự bình tĩnh.

“Nhưng nếu không đến Ích Châu thì cũng mãi lo lắng, ta luôn mơ thấy hắn c.h.ế.t rồi, còn nhắn gửi lại ta điều gì đó…” Bả vai Hạ Lan Từ khẽ run lên: “Ta rất sợ rằng nếu chờ thêm nữa, khi trở về với ta sẽ là một thi thể…”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nói: “Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì — không có chuyện suýt chút nữa, hơn nữa cho dù hắn có c.h.ế.t đi, hắn cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho nàng rồi. Cho dù thật sự có bị cấm quân bao vây, nàng vẫn sẽ có một con đường sống. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng một t.h.i t.h.ể nữ có diện mạo giống nàng, cùng lắm thì một ngọn lửa thiêu rụi phủ đệ rồi cho nàng giả c.h.ế.t thoát thân, tuyệt đối sẽ không để nàng rơi vào trong tay Tiêu Nam Tuân.”

Cũng không biết Hạ Lan Từ có nghe lọt tai hay không.

Nàng đặt tay lên phần trán quay cuồng của mình, giọng điệu đầy đau khổ: “Nhưng lúc đó hắn đã c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t rồi mà…”

Lục Vô Ưu nói: “Nàng tỉnh táo lại đi, vẫn chưa c.h.ế.t đây này…”

Hạ Lan Từ đột nhiên nói lớn: “Sao chàng cứ hay cắt ngang lời ta vậy! Ta còn chưa nói xong đâu!”

Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Vậy nàng nói tiếp đi.”

Hạ Lan Từ dường như phải suy nghĩ một lúc mới nhớ ra mình đang nói gì: “… Chỉ là ta cảm thấy mình rất kỳ lạ, không biết là tốt hay xấu, phải làm sao đây? Liệu thế này có kết cục tốt đẹp không? Có bị xét nhà tịch thu gia sản không?

Lục Vô Ưu đã dùng mạng sống mạo hiểm như vậy sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện… Ta cứ cảm thấy như mình đang cùng hắn phát điên, nhưng mà… cũng…” Nàng ngập ngừng nói một cách không rõ ràng: “Cũng khá vui. Ta chắc chắn đã gặp vấn đề gì rồi.”

Lục Vô Ưu lại thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn mới nhận ra rằng việc hắn đặt sự lựa chọn đó trước mặt nàng khi xưa thật sự quá đơn giản và thô bạo, như là muốn thúc cây mọc nhanh.

Kiểu bất an như thế này không phải là điều có thể hình thành trong một sớm một chiều, đương nhiên cũng không thể loại bỏ ngay lập tức.

Nhưng ít nhất, nàng thực sự không bài xích.

Hắn lại nắm lấy tay nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng mịn nõn nà: “Hay là bây giờ ta sẽ trở về Kinh thành ngay trong đêm rồi ám sát Tiêu Nam Tuân, nàng có thể yên tâm hơn chút nào không?”

Hạ Lan Từ: “…???”

Nàng mở to đôi mắt nhìn hắn.

Lục Vô Ưu nói: “Dù ta chưa từng thử, nhưng cũng không phải là không thể thử một lần.”

Hạ Lan Từ phản ứng theo bản năng: “Giết người phải đền mạng đấy!”

Lục Vô Ưu trả lời như lẽ đương nhiên: “Giết súc sinh chắc không cần đâu nhỉ?”

Hạ Lan Từ như tỉnh rượu ngay lập tức, giọng nói cũng trở nên rành mạch hơn nhiều: “Chàng không được hành động liều lĩnh! Hắn là Hoàng tử đấy, chàng điên rồi sao? Hơn nữa, hắn còn cấu kết với Đông Xưởng, trong Kinh thành lại toàn Cẩm Y Vệ tuần tra, đến lúc đó nếu có chút sơ hở nào bị phát hiện thì… thì sẽ bị tru di cửu tộc cả đấy! Trừ khi… trừ khi chàng thực sự có ý định tạo phản…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-224.html.]

Lục Vô Ưu vội xoa đầu nàng, cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, nàng đừng sợ hãi.”

Nghe vậy, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm.

“Nếu chàng muốn đi ám sát nhất định phải nói với ta, đừng lén lút bỏ đi, ta sẽ lo lắng lắm…” Hạ Lan Từ nghiêng đầu suy nghĩ: “Ta phải chuẩn bị trước để chúng ta chạy trốn thật xa. Hơn nữa, Lục Vô Ưu… Lục Vô Ưu người này… thật đúng là một tên sơn tặc…”

“Sao nàng cứ đồn đại ta là sơn tặc vậy? Ta rõ ràng là một người đọc sách đàng hoàng.”

Lục Vô Ưu đưa tay chạm vào mặt nàng, tiện thể lau đi lớp hóa trang trên mặt nàng.

Hạ Lan Từ bị hắn làm khó chịu, lập tức đưa tay giữ lấy bàn tay quấy rối của hắn: “Đã nói là không động tay cũng không phản kháng mà!”

Lục Vô Ưu: “…”

Rốt cuộc nàng nghe được câu nào, không nghe được câu nào vậy chứ?

Lục Vô Ưu còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Hạ Lan Từ ngã nhào về phía trước, nằm bò trên người hắn.

Dường như sự tỉnh táo vừa rồi đã lấy đi phần lớn sức lực của nàng.

Hắn còn chưa hoàn hồn lại đã nghe Hạ Lan Từ bực bội nói: “Người đọc sách đàng hoàng gì chứ, chẳng đứng đắn chút nào, cả thiên hạ không có ai lưu manh

hơn…” Vừa nói, nàng còn nhấc tay kéo vạt áo của hắn ra: “Lần nào cũng chỉ biết ức h.i.ế.p ta, thật muốn đùa giỡn ta thì cứ…”

Sao nàng lại có thể vòng về đề tài này chứ. Tuy nhiên…

Lục Vô Ưu lập tức thuận theo, còn giơ tay lên để nàng dễ dàng kéo dây lưng, vẻ mặt tò mò hỏi: “Cứ thế nào?”

Hạ Lan Từ kéo sợi dây lưng dài ngoằng xuống, sau đó nắm lấy một đầu dây, quấn quanh cổ tay của Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu sợ nàng quấn không vừa ý, còn chủ động đưa cả hai cổ tay lại gần nhau để nàng dễ dàng quấn chặt.

Hạ Lan Từ quấn xong, miễn cưỡng thắt một cái nút.

Vẻ mặt Lục Vô Ưu tràn đầy mong đợi hỏi: “Sau đó thì sao nữa?” “Sau đó cái gì…?”

Hạ Lan Từ mơ màng nói xong lại nấc một cái, sau đó cọ cọ đầu tìm một vị trí thoải mái trên vai hắn rồi nghiêng đầu gục xuống.

Lục Vô Ưu: “…”

Hắn vốn đã cởi áo ngoài để đưa cho nàng, bên trong chỉ còn lại chiếc áo lụa tơ tằm mỏng manh phóng đãng. Khi lớp áo này bị kéo ra, hắn chỉ còn mặc một lớp áo trong nhẹ nhàng dán sát vào cơ thể. Dường như Hạ Lan Từ đang dựa thẳng vào da thịt hắn.

“Nàng đã trói tay ta lại, chẳng lẽ không muốn làm gì thêm sao?” Hắn cất giọng khẽ hỏi, mắt nhìn nàng đầy ý tứ.

Đôi mắt Hạ Lan Từ nhắm hờ, ý thức đang lúc mơ màng nghe thấy vậy giống như bị làm phiền, giọng nói mơ hồ xen lẫn chút bất mãn: “Để lần sau đi, lần sau chơi tiếp, mệt quá rồi…”

Nói rồi, nàng còn cọ vào lồng n.g.ự.c hắn.

Bên dưới vạt váy bị xé rách của nàng còn thấp thoáng lộ ra ống quần dính máu, toàn bộ váy áo đều đã nhăn nhúm lộn xộn, dáng vẻ vô cùng chật vật. Mái tóc đen mượt buông thả xuống, vài sợi còn rơi trên n.g.ự.c Lục Vô Ưu, đầu tóc khẽ chạm vào khiến hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy. Thân thể say rượu càng mềm mại hơn, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua từ làn da.

Lục Vô Ưu rũ mắt nhìn xuống, hắn còn thấy rõ vầng trán mịn màng của nàng, hàng mi dài rậm che kín đôi mắt, gương mặt nàng hơi ửng hồng đầy mê hoặc. Theo mỗi nhịp thở, lồng n.g.ự.c đáng ngắm nhìn của nàng cũng phập phồng lên xuống theo từng nhịp.

Loading...