Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 230

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:34:58
Lượt xem: 53

Cánh cửa đột nhiên mở ra, nhưng lại vang lên một giọng nói khàn khàn cực kỳ quái dị.

Lục Vô Ưu vội kéo Hạ Lan Từ ra sau che chắn cho nàng.

Chỉ thấy một người đàn ông lập dị lưng còng từ trong ngưỡng cửa bước ra, ngay lập tức có người thắp đèn lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt ông ấy, người này quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, vẻ mặt si ngốc ngây dại lại còn chảy nước miếng bên miệng không ngừng, thoạt nhìn phải đến bốn năm mươi tuổi, diện mạo quả thật có hơi đáng sợ, chẳng trách người khác coi ông ấy là kẻ điên.

Ông ấy vừa nhìn thấy đám người đứng trước cửa, trong miệng liền phát ra tiếng cười “khà khà khà” kỳ quái, khiến người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có người trong đám bọn họ ngay lập tức không thể kiềm chế muốn lao vào đánh ông ta, nhưng đã bị Lục Vô Ưu ngăn lại.

Hắn vẫn giữ thái độ khách khí, nói: “Bọn ta nhận được chỉ dẫn từ Diệp Nương nên đến đây, do sự việc cấp bách nên đành phải quấy rầy gia chủ nghỉ ngơi, mong được lượng thứ. Không biết…” Hắn hạ thấp giọng: “Thẩm Nhất Quang Thẩm đại nhân có để lại món đồ gì ở đây hay không?”

Người đàn ông lập dị kia dường như ngẩn người ra một giây, sau đó lại cười lớn: “Ha ha ha ha, cái gì mà Diệp Nương cái gì mà đại nhân, không biết, không biết! Hê hê hê hê… Ta là kẻ điên, các người đến tìm kẻ điên hỏi chuyện, các người cũng là kẻ điên… Tất cả đều là kẻ điên ha ha ha!”

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng cười của ông ấy thật sự khiến người nghe cảm thấy rợn tóc gáy.

“… Thật sự không thể đánh một trận sao?” “Ta sắp không chịu nổi rồi!”

Hạ Lan Từ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng khi nàng quan sát kỹ người đàn ông này, phát hiện cả người ông ấy gầy gò như que củi, trên người đầy rẫy thương

tích, trên tay cũng có nhiều vết thương vụn vặt chưa được xử lý. Đôi mắt ông ấy đỏ ngầu, đáy mắt đầy những tia m.á.u trông có vẻ rất tội nghiệp.

Nàng tiến đến hỏi thăm người tuần tra ban đêm kia: “Tại sao ông ấy lại bị điên vậy?”

Người tuần tra vừa nãy không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, lúc này nhìn rõ mới cảm thấy căng thẳng lạ thường, lắp bắp đáp lời: “Ta cũng không… không biết, khi ông ấy đến đây thì đã điên điên khùng khùng thế này rồi.”

“Ông ấy đến đây từ khi nào?”

“Đã khá lâu rồi… Có lẽ là bị gia đình vứt bỏ. Có đôi lúc bọn ta thấy tội nghiệp cũng mang cho ông ấy chút thức ăn, nhưng gần đây dù thôn bọn ta không bị ảnh hưởng bởi thiên tai, nhưng nhà nào cũng thắt chặt lương thực… Thưa phu nhân, tốt nhất phu nhân nên đứng xa một chút, kẻo bị ông ấy làm tổn thương.”

Lục Vô Ưu đang định mở miệng, nhưng Hạ Lan Từ đã tiễn người tuần tra đi rồi mới trở lại nói: “Hay là cho ông ấy ăn chút gì đó rồi hỏi sau.”

Trên đường đi, họ đã mang theo lương khô và nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-230.html.]

Lục Vô Ưu gật đầu, nhưng người điên kia lại không chịu nhận thức ăn mà cứ luôn miệng nói: “Ha ha! Không ăn, không ăn! Mau đi đi! Mau đi đi!”

Lục Vô Ưu bẻ một miếng từ phần lương khô đưa vào miệng nhai như nhai sáp, nhai xong mới nói: “Ông thế này là không yên tâm hay là không muốn nói cho bọn ta biết chân tướng? Nếu đã đến đây rồi, ta cũng không ngại nói thẳng với ông, bọn ta từ Kinh thành tới đây, đặc biệt để điều tra vụ án của Thẩm đại nhân. Ông muốn chứng minh gì cũng có cả, cũng đừng lo lắng sẽ liên lụy đến bọn ta. Ta không phải là Thẩm Nhất Quang, tự ta sẽ có cách thoát thân an toàn.”

Hắn đưa mẩu lương khô qua, nhẹ nhàng nói: “Cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta nữa, mắt ta rất tinh, ngay từ đầu ta đã nhìn thấy ánh mắt ông cảnh giác quan sát bọn ta, không thật sự là người điên. Lương khô không có độc, phu nhân ta lo ông đói, cứ yên tâm mà ăn đi.” Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của hắn dịu dàng hẳn.

Người đàn ông lập dị vừa rồi còn tỏ ra điên dại đột nhiên yên tĩnh lại. “Ngài là… Lục Vô Ưu, Lục đại nhân?”

Lục Vô Ưu mỉm cười: “Ta còn tưởng khi ông nhìn thấy phu nhân của ta thì phải biết ngay chứ. Đúng vậy, ta chưa chết, điều tra xong việc này ít hôm nữa bọn ta sẽ trở về Kinh, cũng không phải bí mật gì.”

Người điên khàn giọng hỏi tiếp: “Dám hỏi Lục đại nhân làm sao tìm được đến đây?”

“Chuyện dài lắm, nhưng manh mối đúng là lấy được từ chỗ Diệp Nương.”

Nói rồi, Lục Vô Ưu mở tấm bản đồ đã sao chép từ trên người Diệp Nương ra: “Cũng không dễ tìm đâu.”

Người đàn ông lập dị nhận lấy tờ bản đồ từ trong tay hắn, yên lặng nhìn một lúc rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi lã chã: “… Là do ta đã hại Thẩm đại nhân và Diệp Nương! Là ta đã hại c.h.ế.t họ!”

Mọi người đều bất ngờ, không ai nghĩ rằng ông ấy sẽ đột nhiên gào khóc sướt mướt như vậy.

Điều bất ngờ hơn nữa là, chỉ nghe một tiếng “phịch” nặng nề, ông ấy đột ngột quỳ sụp xuống đất.

Đầu gối chạm mạnh xuống đất khiến bụi đất bay lên mù mịt.

Ông ấy vốn đã gù lưng, khi khóc lại cúi thấp người xuống như thể cả cơ thể đang cuộn mình lại trên đất, vì cố gắng kìm nén tiếng khóc, hai bả vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc khàn khàn rất khó nghe.

Trong đêm tối chưa hừng sáng, cảnh tượng ấy giống như một linh hồn đang khóc than, dường như còn đáng sợ hơn cả lúc họ đào mồ giữa nghĩa địa.

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu nhất thời đều im lặng không nói gì.

Phải một lúc lâu sau, đợi đến khi người đàn ông ấy đã khóc đủ, tiếng nức nở đã trở nên yếu ớt dần, Lục Vô Ưu mới cúi người xuống đỡ lấy vai ông ấy, nói: “Bây giờ có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hay không?”

Người đàn ông dùng đôi tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng khản đặc bắt đầu kể lại: “Tiểu nhân tên là Vương Nghĩa Toàn, vốn là một viên quan dưới trướng Bố chính sứ Lam Đạo Nghiệp. Vài năm trước khi ông ta vừa được điều đến đây, bọn ta còn nghĩ ông ta là người nhã nhặn, biết đối nhân xử thế. Nhưng trong một lần tình cờ, tiểu nhân phát hiện số ngân lượng và lương thực cứu trợ mà triều đình phân phát xuống đã bị biển thủ hơn phân nửa. Tuy rằng tiểu nhân biết quan lại tham ô là chuyện thường tình, nhưng lấy đi như thế thật sự quá nhiều… Năm đó nạn đói mất mùa nghiêm trọng, hai bên đường đầy người bán vợ bán con, giá rẻ đến mức không tới một lượng bạc, thậm chí có những chuyện còn thảm khốc hơn, tỷ như đổi con cho nhau để ăn… Thế nhưng không ai dám báo cáo lên trên, đến mùa hạ còn phải nộp thuế khóa như thường… Nhưng vì có người chống lưng trong triều, không những không bị trừng phạt mà còn được đánh giá cao trong kỳ khảo hạch, điều này thực sự quá hoang đường. Lương tâm tiểu nhân không yên, đến khi đó mới biết quan trường Ích Châu từ trên xuống dưới bây giờ đã thông đồng với nhau thành một bầy sâu mọt, chuyện như vậy không phải hiếm thấy.”

Loading...