PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:35:39
Lượt xem: 50
“… Sau đó, tiểu nhân gặp được những người bất bình dưới tay các quan lại khác nên đã bí mật thu thập chứng cứ, chỉ chờ đến ngày gặp được một vị quan tốt… Nhưng bọn ta đã đợi rất lâu, giữa chừng còn gặp phải một tên tham quan luôn miệng tán dương chính nghĩa nói sẽ giúp bọn ta đòi lại công lý, nhưng sau
đó lại bán đứng bọn ta để đổi lấy lợi ích… Đám bọn ta có người chết, có người bị bắt, ta cũng chỉ còn cách trốn ở đây giả điên giả dại, vất vả lắm mới gặp được Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân…”
Ông ấy nghẹn ngào không nói tiếp được.
Vương Nghĩa Toàn vẫn còn nhớ rõ khi ấy, vị đại nhân lạnh lùng nghiêm nghị đó đã đỡ cánh tay ông lên, ánh mắt nghiêm túc và vững vàng nói: “Ngươi yên tâm, cứ giữ lại bằng chứng này ở chỗ ngươi, dù bản quan có phải hy sinh mạng sống cũng nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi, đưa sự việc này ra ngoài sáng, trả lại sự trong sạch cho Ích Châu.”
Thẩm Nhất Quang khi ấy vẫn mặc nho sam của một sĩ tử, dù đã làm quan nhưng vẫn còn mang một chút phong thái của thư sinh.
Dường như hắn vẫn giữ vững niềm tin rằng trên thế gian này có công lý rõ ràng, vẫn có chính khí tràn đầy.
Bên cạnh hắn còn có một cô nương dung mạo nhã nhặn dịu dàng, trong tay ôm theo cây đàn tỳ bà.
Ánh mắt của nữ nhân vừa dịu dàng vừa kiên định nhìn về phía Thẩm Nhất Quang, tựa như dòng nước chảy ngàn vạn năm không ngừng không dứt.
“Ở Ích Châu ta không có thân tín nào đáng tin cậy, vì để đề phòng nếu ta có bất trắc, người sau sẽ không thể tìm được dấu vết, chỉ đành phải xăm vị trí của nơi này lên người nàng.” Thẩm Nhất Quang quay lại nhìn cô nương đó, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Nương, nàng có đồng ý không?”
Diệp Nương mỉm cười đáp lại: “Thiếp thân cam tâm tình nguyện.”
“Loại mực này xăm lên người có thể sẽ thường xuyên làm nàng đau đớn.”
“Nếu vậy thì có sao…” Nàng ấy lướt tay lên dây đàn, tiếng đàn tỳ bà trong trẻo nhẹ nhàng, nụ cười của nàng ấy càng thêm rạng rỡ: “Đại nhân vì nước vì dân, chí lớn hơn trời không tiếc mạng sống, thiếp thân cũng nên như vậy.” Một khúc tấu liên tiếp vang lên dưới những ngón tay linh hoạt: “Đại nhân có muốn nghe thiếp thân đàn thêm một khúc không? Khúc này là do thiếp thân sáng tác, chỉ dành riêng cho đại nhân.”
Khi đó họ đứng cùng nhau thật xứng đôi biết bao, tựa như một cặp ngọc bích hoàn hảo.
“Là ta đã hại họ…”
Nói xong, Vương Nghĩa Toàn lại cúi gập xuống đất, nước mắt tuôn xuống như mưa, từng dòng chảy dài trên khuôn mặt hốc hác tang thương của ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-231.html.]
“Thẩm đại nhân vốn định viết tấu chương bẩm lên triều, nhưng sau đó tên gia nô của ngài ấy đã biết được, gã nhận ra rằng con đường làm quan của Thẩm đại nhân có thể không thuận lợi, liền mật báo cho Tri phủ Giang An để đổi lấy tiền tài và danh vọng. Thẩm đại nhân vì thế mà bị hãm hại… Nghe tin Lục đại nhân
đến đây cũng để điều tra tham ô ở Ích Châu, Lục đại nhân là con rể của Hạ Lan đại nhân, chắc chắn cũng là một quan tốt chính trực, nhưng tiểu nhân thật sự không dám làm phiền, sợ rằng đại nhân cũng…” Ông ấy lau đi những giọt nước mắt làm mờ mắt: “Không ngờ lại nghe được tin về cái c.h.ế.t của đại nhân, khi phu nhân đến đây ta cũng muốn khuyên phu nhân sớm ngày rời đi… Có lẽ Ích Châu chỉ có thể tiếp tục thối nát như vậy thôi, suy cho cùng…”
Hạ Lan Từ hít sâu một hơi rồi nói: “Sẽ không như vậy đâu.”
Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói: “Ông yên tâm, ta không giống Thẩm đại nhân, sẽ không dễ dàng bị hại như vậy… Nếu như ta đã biết được chuyện này, bất kể người đứng đằng sau là ai, ta nhất định sẽ đ.â.m thủng lớp màn đó. Ông hãy kể lại chi tiết cho ta biết, ta trở về sẽ viết tấu chương ngay… Không chỉ là những chứng cứ các người đã thu thập, mà còn cả việc Thẩm đại nhân bị hại c.h.ế.t như thế nào, cùng với tên gia nô đó họ gì tên gì, tất cả đều phải nói lại rõ ràng.”
“Tên gia nô đó hiện tại đang ở trong phủ của Tri phủ Giang An, còn về chứng cứ…” Ông ấy lảo đảo đứng dậy, chỉ chốc lát sau đã lấy một chiếc hộp gỗ cũ nát từ bên trong nhà ra: “Đại nhân, đây là bản sao, xin thứ lỗi cho tiểu nhân thực sự không dám tùy tiện đưa ra những chứng cứ mà mọi người đã dùng mạng sống đổi lấy.”
“Không sao.”
Lục Vô Ưu tiện tay mở ra, bên trong đủ thứ lộn xộn, có những trang sổ sách rách nát, có thư từ qua lại, có những lời khai với dấu tay dính m.á.u và cả những thứ linh tinh khác.
Có thể thấy rõ được có các khoản bạc nào được vận chuyển ra khỏi Ích Châu, vào năm nào, tháng nào, ngày nào, bằng cách nào, dọc đường đi qua những nơi nào đều có thể kiểm chứng, bao gồm cả những khoản tiền cống nạp cho các quan viên ở Kinh thành, từng khoản đều như thấm đẫm m.á.u tươi và nước mắt.
Lục Vô Ưu cẩn thận xem qua, một lúc sau liền bật cười.
Không chỉ có Bố chính sứ Ích Châu mà còn liên quan đến Bình Giang Bá – ca ca của Lệ Quý Phi cũng có mặt trong đó, gần như toàn bộ quan trường Ích Châu đều có dính líu ít nhiều. Lệ Quý Phi rất được sủng ái, lại còn qua lại thân thiết với các thái giám bên cạnh Thánh thượng, bao gồm cả những quyền thần trong Tư Lễ Giám, lúc nào cũng nói những lời tốt đẹp bên tai Thánh thượng, có thể biến một tên tham quan ở địa phương thành trọng thần tài ba. Mà Thuận Đế trước nay luôn nắm quyền rất chặt, ông không hoàn toàn nghe theo Nội các, còn dùng thái giám để đàn áp, kể từ đó mới khiến cho những tên sâu mọt ở địa phương trở thành ung nhọt như vậy.
Nghe nói tòa trang viên mà Bình Giang Bá đang xây ở ngoại ô Kinh thành còn xa hoa hơn cả Vương phủ.
Hạ Lan Từ cũng xem qua những chứng cứ ấy, trên đường trở về nàng vẫn im lặng không nói gì.
Trời đất mờ mịt, phía Đông đang dần sáng lên, mặt trời sắp mọc đón chào một ngày mới.
Lục Vô Ưu nói: “Nàng đã cả đêm không ngủ, chắc mệt lắm rồi đúng không.”
Hạ Lan Từ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Mệt thì có mệt, nhưng không muốn ngủ cho lắm.”