Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:36:37
Lượt xem: 51

Quả nhiên Ngọc Kiều đã ngăn gã lại, cười khúc khích lấy một bình ngọc nhỏ từ trong tay áo ra: “Đồ quỷ, đừng có vội mà, ta có thứ này giúp vui, lão già Phong Thiên Niên ngày thường rất thích dùng.”

Phong Nhị không kìm được nói: “Ta còn trẻ kia mà, không cần dùng đâu.”

Ngọc Kiều vẫn cười cười đầy lẳng lơ: “Ngươi cứ thử xem nào, nếu không ta sợ sẽ làm ngươi mệt, hơn nữa…” Nàng ta ghé sát vào tai gã thì thầm điều gì đó.

Sắc dục khiến đầu óc mờ mịt, Phong Nhị lúc này đã như tên đã lên dây, lại thấy mỹ nhân cười duyên, lời lẽ nói ra nóng bỏng đầy cuốn hút, trong lòng gã còn thầm nghĩ phu nhân phóng đãng như thế, lão già Phong Thiên Niên kia làm sao có thể thỏa mãn được, không biết nàng ta đã từng tìm đến bao nhiêu người khác trong phủ này. Ngay lập tức một dòng m.á.u nóng dồn lên não, gã nhận lấy bình ngọc dứt khoát ngửa đầu uống cạn. Vừa định nói với nàng ta “Như vậy là được rồi chứ”, thì lại đột nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày.

“Ngươi…”

Mỹ nhân vừa rồi còn nở nụ cười duyên dáng lúc này đã thay đổi sắc mặt, lùi lại từng bước ra phía sau.

Nhưng điều đáng sợ là Phong Nhị không chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội, mà trong tầm mắt của gã còn lờ mờ hiện ra một người mà gã không muốn gặp nhất.

Hạ Lan Từ thấy người đàn ông đó sau khi uống xong thứ trong bình đã ôm đầu kêu gào trong đau đớn, sau đó sắc mặt lộ ra vẻ kinh hoàng.

Nàng lập tức cảm thấy nghi ngờ, bèn hỏi: “Thứ gã uống vào là gì vậy?”

Lục Vô Ưu chỉ giải thích đơn giản: “Một loại thuốc, uống vào sẽ giống như say rượu, có thể khiến người ta nhớ lại những chuyện không muốn nhớ nhất, gặp lại người không muốn gặp nhất.”

Ngọc Kiều đã lặng lẽ rút lui khỏi phòng củi.

Phong Nhị kêu gào một hồi rồi bỗng hét toáng lên: “Không, không thể nào… ngài đã c.h.ế.t rồi! Thẩm đại nhân, rõ ràng ngài đã c.h.ế.t rồi! Ngài không thể nào xuất hiện trước mặt ta được!”

Trong khi gã hét lớn, bên ngoài phòng củi có một nhóm người xông vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp khoảng chừng bốn năm mươi tuổi ăn vận trang phục giàu có, theo sau là một đám gia nhân.

“Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Phong Nhị và Ngọc Kiều phu nhân lén lút hẹn nhau ở đây, không tin thì…”

Nhưng khi đẩy cửa phòng củi ra, bên trong chỉ có một mình Phong Nhị đang ôm đầu điên dại.

Phong Nhị thấy có một đám người tiến vào thì càng điên cuồng hơn, đặc biệt là ánh mắt gã dán chặt vào Tri phủ Giang An đang đi đầu, la lớn: “Thẩm đại nhân! Ngài không thể trách ta được! Là do tự ngài tìm chết! Ta đã đàm phán giúp ngài xong rồi! Chỉ cần ngài không nộp bản tấu chương đó, Tri phủ đại nhân sẵn sàng cho ngài hai nghìn lượng bạc trắng, tận hai nghìn lượng đấy! Ngài phải tích góp bao nhiêu năm mới có được số bạc ấy! Nhưng ngài lại không muốn, nói thế nào ngài cũng không đồng ý, ta còn biết làm gì nữa! Chẳng lẽ ta phải cùng ngài chịu khổ sao! Haha, là do ngài ngu ngốc, không thể trách ta được…”

Vẻ mặt Phong Thiên Niên đột nhiên biến sắc, cất cao giọng ra lệnh: “Người đâu! Người đâu! Mau bịt miệng kẻ điên này lại!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-234.html.]

Phong Nhị như thật sự phát điên, gã chộp lấy con d.a.o chẻ củi bên cạnh vung lên c.h.é.m về phía Phong Thiên Niên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ngài đã c.h.ế.t rồi, ngài đã là quỷ rồi, ta sẽ g.i.ế.c ngài, đưa ngài về lại…”

Hạ Lan Từ còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Lục Vô Ưu che mắt lại, nàng chỉ nghe tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Hết rồi, cũng chẳng có gì thú vị.”

Nói rồi hắn lại bế Hạ Lan Từ lên, thân hình vút bay hướng về phía Sở phủ. Đồng thời, giọng hắn nhàn nhạt vang lên: “Vụ án của Thẩm Nhất Quang là do Tri phủ Giang An gây ra, Ngọc Kiều phu nhân kia còn đồng ý giúp ta tìm hiểu chỗ giấu t.h.i t.h.ể của Thẩm Nhất Quang. Sau khi xong việc, ta sẽ cho nàng ta một khoản tiền và một thân phận mới để nàng ta trốn chạy cùng người tình. Cuối cùng ta dự định sẽ chôn hài cốt của Thẩm Nhất Quang cùng chỗ với Diệp Nương, coi như là làm việc thiện tích đức.”

Dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói của hắn có vẻ uể oải được che giấu rất kỹ.

Hạ Lan Từ khẽ nói: “Cũng thú vị mà, ta cảm thấy rất hả hê, sao lúc nãy chàng lại không cho ta xem hết…”

Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn khuôn mặt thật thà xen lẫn vẻ nghi hoặc của nàng, nhíu mày hỏi: “… Nàng muốn xem c.h.é.m người à?”

Hạ Lan Từ đắn đo nói: “Người vô tội bị c.h.é.m thì tất nhiên ta không muốn xem, nhưng người đáng tội, ta vẫn thấy… có hơi hơi muốn xem.”

Lục Vô Ưu nói khẽ: “Vậy bây giờ chúng ta quay lại nhé?” Hạ Lan Từ nói: “Chàng đã bay xa thế này rồi, thôi bỏ đi…”

Nghe nàng nói giống như nàng đang rất dễ tính bao dung cho lỗi của hắn vậy. Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “… Hơn nữa, ta còn tưởng rằng chàng sẽ không làm mấy việc phiền phức này.”

Dù sao hắn cũng đã có được manh mối, những việc linh tinh khác có thể không cần phải làm.

Tìm thấy t.h.i t.h.ể của Thẩm Nhất Quang cũng không thể làm hắn sống lại, còn việc chôn hai người cùng nhau chỉ là một cách an ủi. Có thể lật lại vụ án cho Thẩm Nhất Quang, trả lại sự trong sạch cho Ích Châu, có lẽ mới là điều thực sự có ý nghĩa.

Lục Vô Ưu cười khẽ: “Chỉ là động lòng trắc ẩn thôi.”

Hắn khựng lại: “Trong lòng nàng, ta m.á.u lạnh đến vậy sao?” “Cũng không phải.” Hạ Lan Từ có vẻ căng thẳng: “Chỉ là…” Nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.

Một mùi rượu thoang thoảng theo gió bay tới, Lục Vô Ưu khẽ cong khóe môi, hắn đã hiểu nàng muốn nói gì: “Ta từng làm những chuyện vô ích, làm nhiều là đằng khác. Là người ai cũng có thất tình lục dục, bị cảm xúc chi phối, có làm ra những việc ngớ ngẩn cũng không có gì là lạ…” Hắn còn bổ sung thêm: “Tất nhiên, ta vẫn chưa đến mức ngớ ngẩn như vậy.”

Hạ Lan Từ lặng lẽ nhìn góc mặt nghiêng của Lục Vô Ưu, đôi mắt hoa đào khép hờ, đuôi mắt vẫn hơi cong lên, đường nét tự nhiên đã lộ ra vẻ phong lưu và đa tình, ngay từ đầu nàng đã biết nam nhân này khá vô tình.

Loading...