PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 235
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:37:21
Lượt xem: 50
Nhưng khi sống chung lâu dài, nàng phát hiện hắn cũng không phải hoàn toàn vô tình.
Dù hắn nói nhiều, nhưng dường như rất khó để đoán được hắn đang nghĩ gì.
Thậm chí, nàng cũng không biết tại sao mình lại cứ nhìn chằm chằm vào Lục Vô Ưu, chỉ cảm thấy muốn ngắm nhìn hắn vậy thôi.
Lục Vô Ưu nhận ra ánh mắt của nàng, khẽ liếc mắt hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Lan Từ lập tức dời tầm mắt đi, nhìn ra đằng xa rồi đổi chủ đề khác: “Cụ thể khi nào chúng ta sẽ rời khỏi Ích Châu?”
Lục Vô Ưu nói: “Không phải ngày mai thì là ngày kia, tốt nhất nên đi sớm.” Hạ Lan Từ đáp lại: “Ồ.”
Lục Vô Ưu nhạy bén hỏi lại: “Nàng muốn nói gì à? Có chuyện gì chưa làm xong hay sao? Hay là… nàng không muốn đi?”
Lúc này Hạ Lan Từ mới tập trung tinh thần, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng đã đến lúc phải quay về, chỉ là…” Nàng khẽ cong môi nở nụ cười: “Ban đầu ta cứ nghĩ rằng đến Ích Châu sẽ nguy hiểm đủ đường, nhưng những ngày qua lại thấy rất thú vị, dường như muốn làm gì cũng được, không cần phải sợ gì cả…” Nàng ngước mắt nhìn hắn: “Đây… có phải là tự do mà chàng nói không?”
Lục Vô Ưu không nhịn được cười: “Mới đến thế này thôi mà? Chỉ là ở đây không có nhiều Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, cũng không cần lo lắng về việc đắc tội người khác, hơn nữa chúng ta còn phải mạo hiểm để làm việc.”
Hạ Lan Từ ủ rũ gật đầu.
Trở về Kinh thành sẽ không như vậy nữa, có lẽ lại quay về những ngày tháng đơn điệu như trước.
Lục Vô Ưu đổi giọng nói: “Ích Châu thì không cần quay lại nữa, nhưng sau này có cơ hội vẫn có thể đi đến những nơi khác.”
Hạ Lan Từ lập tức gật đầu.
Dáng vẻ nàng trông ngoan ngoãn lạ thường.
Lục Vô Ưu khẽ cười: “Hay là sau này ta tìm cơ hội xin chuyển công tác ra ngoài.”
Hạ Lan Từ lắc đầu: “ Ở Hàn Lâm Viện vẫn tốt hơn.”
Lục Vô Ưu nghi ngờ hỏi: “… Nàng sao còn thực dụng hơn ta thế?”
Hạ Lan Từ nghiêm trang đáp: “Không phải ta đang suy xét cho chàng sao…” “Được rồi, ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
Nhưng vừa nói xong, giữa hàng lông mày của Lục Vô Ưu thoáng qua một nét u sầu mờ nhạt, chỉ trong giây lát đã biến mất.
Hoàng hôn dần buông xuống, thân hình Lục Vô Ưu di chuyển trong gió, chẳng mấy chốc đã đưa Hạ Lan Từ về đến Sở phủ.
Phủ đệ của Đô chỉ huy sứ đương nhiên là một trong những nơi an toàn nhất. Hắn thuần thục bước vào từ cửa sổ, đặt nàng xuống đất, nhẹ giọng nói: “Xe ngựa đưa nàng ra khỏi phủ đã quay lại, họ sẽ nghĩ nàng trở về như bình thường.”
Hạ Lan Từ gật đầu.
Ban nãy trời còn chạng vạng, hiện giờ đã tối mịt, nàng thắp một ngọn đèn lên. Ánh nến tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa chiếu lên một bên mặt của Lục Vô Ưu, còn bên kia chìm vào bóng tối mờ ảo. Khuôn mặt thanh thoát như nước của hắn
bị chia thành hai nửa, đôi mắt cụp xuống, khó nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Hắn thấp giọng hỏi: “Dù sao cũng sắp đi rồi, nàng còn chuyện gì chưa làm không?”
Hạ Lan Từ nghĩ một lúc, dường như thực sự không còn chuyện gì cả.
Nhưng khi định nói ra, nàng nhận ra rằng nếu nàng nói xong, có thể Lục Vô Ưu sẽ rời đi ngay, mà đây có lẽ là ngày cuối cùng của họ ở lại Ích Châu cũng chưa biết chừng.
Nàng do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy chàng về rồi định làm gì?”
Lục Vô Ưu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhướng mày đáp: “Về viết tấu chương, ngoài ra cũng chẳng có gì làm.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ thêm một lúc, bất giác nói: “Hay là chàng ngồi lại thêm lát nữa?”
Ánh mắt Lục Vô Ưu dừng lại trên khuôn mặt nàng một lúc, nhìn đến mức Hạ Lan Từ cảm thấy mặt mình nóng bừng, sau đó hắn thản nhiên dời ánh mắt đi: “Cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-235.html.]
Hạ Lan Từ cúi đầu che giấu ánh mắt lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì hay làm gì.
Lục Vô Ưu thì lại ung dung ngồi xuống ghế, như thể đang chờ câu nói tiếp theo của nàng.
Nhưng chẳng ai nói gì, không gian lại chìm vào im lặng. Sự im lặng này còn mang theo chút bối rối đã lâu không gặp.
Hạ Lan Từ nhìn lướt qua ấm trà trên bàn rồi nói: “Hay là… để ta pha trà cho chàng nhé? Ta mới học cách pha trà.”
Gần đây quả thật nàng mới học được kỹ năng này.
Trong số nữ quyến nhà quan viên Ích Châu có người rất giỏi về trà đạo, nàng vì muốn tạo quan hệ với họ nên cũng giả vờ tỏ vẻ quan tâm dù không thật sự hiểu biết. Dù nàng không giỏi thưởng trà, nhưng thường xuyên thấy Lục Vô Ưu pha trà và thưởng thức, nàng cũng có thể nhìn vào đó giả bộ được đôi chút – đối phương thấy vậy rất vui mừng, ra lệnh cho nha hoàn mang dụng cụ pha trà ra, nói muốn dạy nàng cách pha trà thế nào mới ngon, Hạ Lan Từ từ chối không được, cũng đành phải học một chút.
Trước đây không học vì nàng nghĩ nó không có tác dụng nhiều, nhưng giờ thì nàng cũng dần nhận ra, trên đời không có tri thức nào là vô dụng.
Lục Vô Ưu nghe vậy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Nàng còn học cái này à? Được, nàng pha đi.”
Hạ Lan Từ khẽ xắn tay áo lên, cúi đầu dùng khăn ướt lau tay sạch sẽ, sau khi lau khô xong mới ra ngoài lấy nước đun sôi rồi chuẩn bị lá trà và dụng cụ pha. Đương nhiên toàn bộ đều là của Sở phủ.
Vẻ mặt mỹ nhân chuyên tâm, đôi tay thon thả hãm trà, hoàn toàn tạo nên một cảnh tượng khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, hơn nữa còn toát ra vài phần tiên khí thanh tao, nếu không tính đến động tác vụng về càng lúc càng lúng túng của nàng.
Hạ Lan Từ vốn dĩ đã ghi nhớ kỹ càng từng bước, mỗi một chi tiết đều rõ ràng trong lòng, nàng nghĩ mình sẽ làm rất suôn sẻ mới phải.
Nhưng không ngờ, khi thực sự bắt tay vào pha thì hoàn toàn khác biệt.
Đặc biệt là lúc này đây, Lục Vô Ưu lại nằm nghiêng trên ghế dài, khuỷu tay chống cằm nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt có phần phán xét, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lên tiếng chỉ điểm này kia.
Nhưng hắn lại mãi không mở lời.
Hạ Lan Từ càng thêm căng thẳng hơn, thậm chí còn có chút hối hận, biết trước thì nên luyện tập cho thật thuần thục rồi mới pha.
Không nên liều lĩnh làm bừa như thế này.
Nhưng đã đ.â.m lao thì phải theo lao, nàng cũng chỉ đành cắn răng làm tiếp, nhưng càng căng thẳng càng dễ mắc sai lầm. Khi pha nước lần thứ hai có một ít nước tràn ra ngoài, nước sôi làm bỏng tay, Hạ Lan Từ lập tức hít một hơi thật sâu.
Lục Vô Ưu ngay tức khắc bước đến, nắm lấy tay nàng để xem xét. Ngón trỏ bị bỏng đỏ rực một mảng da.
Hạ Lan Từ ngại ngùng: “… Chắc lát nữa sẽ ổn thôi.”
Lục Vô Ưu hơi nhíu mày nói: “Bỏng thì không thể lành nhanh như vậy.”
Nói rồi, hắn lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, mở nắp bằng một tay, đầu ngón tay lấy một ít rồi thoa lên ngón tay của Hạ Lan Từ.
Cảm giác mát lạnh tinh tế từ ngón tay truyền đến, rất nhanh đã làm dịu đi cơn đau rát, nhưng cũng không hiểu sao lại thấy nóng ran.
Hạ Lan Từ gật đầu đáp: “…Ồ.”
Sau đó nàng nghĩ, hắn thật sự không trêu chọc nàng vài câu sao?
Lục Vô Ưu ngước mắt nhìn nàng: “Nàng còn muốn nói gì nữa phải không?” Hạ Lan Từ nói: “Không có.”
Lục Vô Ưu lại hỏi: “Còn đau không?” Nàng từ từ rút tay về: “Không đau nữa.”
Lục Vô Ưu thấy nàng dường như còn tiếc nuối nhìn vào bộ dụng cụ pha trà, hắn khẽ thở dài: “Để ta pha cho.”
Hạ Lan Từ càng thêm ngại ngùng: “…Thôi, không pha nữa!” Nàng cũng không thật sự muốn uống trà đến mức đó.
Ánh mắt của Lục Vô Ưu lại dừng lại trên khuôn mặt nàng, như thể đang muốn tìm hiểu xem tối nay nàng đang muốn bày ra trò gì.
Hạ Lan Từ cúi đầu thu dọn đống dụng cụ, Lục Vô Ưu cũng cúi xuống giúp, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Lục Vô Ưu dứt khoát không che giấu nữa, ngón tay dài ấn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn của Hạ Lan Từ, hắn hạ thấp giọng nói, giọng điệu kéo dài mang theo ba phần say sưa:
“Hạ Lan tiểu thư, nàng giữ ta lại như vậy có phải muốn ngủ với ta không?” “…!”
Hạ Lan Từ giật mình, suýt chút nữa đã làm rơi chiếc cốc sứ tráng men nhiều màu quý giá của Sở phủ.