PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:38:03
Lượt xem: 29
Thế nhưng người nói ra lời ngông cuồng kia lại rất bình tĩnh, hắn cũng không có hành động gì tiếp theo, như thể chỉ là tiện miệng nói đùa vậy thôi.
Hạ Lan Từ cố gắng đỡ lấy chiếc cốc sứ sắp rơi xuống đất. Ngón tay nàng vẫn còn nóng rực.
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Vô Ưu ngoài miệng nói những lời không khách sáo, nhưng trên môi chỉ nở một nụ cười nhạt, thậm chí còn có vẻ rất dịu dàng: “Tại sao lúc cần nhạy bén thì nàng lại không nhạy bén, còn khi không cần thì lại nhạy bén đến vậy.”
Hạ Lan Từ lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình, ngơ ngác hỏi: “Hửm?”
Ngón tay của Lục Vô Ưu vẫn nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng, hắn nói: “Nàng đừng tốt với ta như vậy, ta rất dễ được nước lấn tới đấy.”
Hạ Lan Từ luôn có cảm giác rằng những gì Lục Vô Ưu hiểu được hoàn toàn không giống với những gì nàng muốn truyền đạt.
Ít nhất nàng thật sự không nghĩ nhiều đến như vậy.
Hạ Lan Từ cân nhắc rồi nói: “Ta muốn giữ chàng lại, là vì…”
Lục Vô Ưu phần lớn thời gian đều rất thẳng thắn, Hạ Lan Từ cũng luôn cảm thấy rằng giao tiếp tích cực sẽ giúp xóa tan mâu thuẫn, nhưng lúc này khi lời đến bên miệng, nàng mới phát hiện rất khó để nói ra.
… Muốn giữ hắn lại, chỉ là vì cảm thấy không nỡ để hắn đi.
Lục Vô Ưu đột nhiên thở dài, lại nói: “Nhưng để lại chút kỷ niệm ở đây thì cũng không tệ.”
Ngón tay đang ấn trên mu bàn tay nàng cuối cùng cũng dịch chuyển lên nắm giữ lấy vai nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống, hơi thở cũng rất nhẹ như xen lẫn với tiếng thở dài, môi hắn lại rất nóng bỏng, hơi rượu thoang thoảng say đắm lòng người.
Hạ Lan Từ tựa lưng vào góc bàn, Lục Vô Ưu hôn rất dịu dàng, nhưng trái tim nàng lại dần dần đập mạnh hơn.
Những nụ hôn trước đây đều mãnh liệt và kích thích, nhưng lần này lại vô cùng nhẹ nhàng càng khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cái hôn như dòng nước nhỏ chảy xiết, róc rách không dứt.
Hạ Lan Từ trong lúc bất tri bất giác mới nhận ra được, Lục Vô Ưu như đang tìm kiếm sự an ủi từ nàng, chậm rãi lấy từ nàng điều gì đó. Dù nàng nhìn ra được hắn có vẻ không vui, nhưng gặp phải những chuyện hỗn loạn ở Ích Châu thì tâm trạng có thất thường cũng không lạ gì, chỉ là nàng không ngờ hắn lại không vui đến mức này.
Nàng rất muốn hỏi hắn, nhưng miệng đã bị chặn không thể mở lời.
Hơn nữa… mở miệng hỏi lúc này chắc chắn sẽ phá hỏng bầu không khí. Bóng đêm đã hoàn toàn bao trùm, chỉ còn ánh nến lấp lóe lung linh.
Hạ Lan Từ dứt khoát vòng tay qua vai nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, để mặc Lục Vô Ưu càng lúc càng triền miên say đắm hôn nàng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “ưm ưm” khe khẽ. Ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể thấy được vẻ mặt chìm đắm của Lục Vô Ưu khi hôn.
Trên gương mặt còn mang theo một chút sa đọa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-236.html.]
Hơn nữa bởi vì cảm giác thân mật quá thuần túy này, nàng thậm chí không thể nảy sinh bất kỳ sự cảnh giác nào.
Hơi thở của Lục Vô Ưu tràn ngập giữa môi lưỡi nàng, vẫn là sự ngọt ngào như có như không thoang thoảng như làn gió mát thổi qua mặt hồ lạnh lẽo cô tịch, thanh khiết mát lạnh.
Hạ Lan Từ nghĩ, thực ra nàng rất thích hôn môi với Lục Vô Ưu…
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ kỹ càng, nàng đã cảm nhận được Lục Vô Ưu khẽ bóp eo nàng, giọng nói phát ra từ đôi môi hơi hé mở: “… Sao còn thất thần thế?”
Hắn mở mắt nhìn nàng.
Hạ Lan Từ giống như bị bắt quả tang, vẻ mặt hơi căng thẳng: “Lần sau ta sẽ chú ý.”
“Được thôi.”
Lục Vô Ưu khẽ cười rồi lại tiếp tục hôn nàng, chỉ là lần này hôn mãnh liệt hơn một chút, tay hắn từ bên eo cũng di chuyển lên váy áo nàng, nhẹ nhàng rút lấy dải lụa, vạt áo dần buông lỏng, hắn thuận thế kéo nhẹ cổ áo nàng ra để lộ ra bờ vai trắng như tuyết nổi bật trên nền váy áo màu nhạt, trông như tuyết phủ trên ngọc.
Đôi môi hắn lập tức áp lên phần da thịt trắng ngần đó.
Hạ Lan Từ bị hắn hôn đến mức co rúm người lại, xấu hổ kéo cổ áo lên, bỗng nhiên nhận ra một điều: “Bây giờ chúng ta vẫn đang ở Sở phủ!”
Lục Vô Ưu hôn nhẹ lên vai nàng, nói: “Không phải nàng đã bảo đám Sương Chi đứng canh ở bên ngoài rồi sao, chúng ta chỉ cần không phát ra tiếng động quá lớn là được.”
Hạ Lan Từ nhớ tới âm thanh mà mỗi lần nàng phát ra cùng với những động tác mạnh mẽ của Lục Vô Ưu, đột nhiên cảm thấy không ổn: “Sao có thể nhỏ tiếng…”
“Ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Lục Vô Ưu lập tức bế bổng nàng lên.
Hạ Lan Từ vội vàng kéo vạt áo mình lại nói: “Hay là…”
Lục Vô Ưu đặt nàng xuống giường, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo sống mũi nàng, ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề: “Đến nước này rồi, sao còn muốn bỏ dở giữa chừng được, lát nữa ta sẽ khóa cửa lại… Dù sao thì mấy ngày nữa chúng ta cũng rời khỏi đây, về lại Kinh thành không bao lâu họ cũng sẽ biết ta vẫn còn sống, nàng không cần quá lo lắng…”
Cổ áo thật ra không thể hoàn toàn che phủ hết bộ ngực, hai xương quai xanh tinh xảo hiện rõ trước mắt.
Thế là ngón tay hắn lại rơi xuống đó.
Ý chí kháng cự của Hạ Lan Từ dần lung lay sụp đổ.
Lục Vô Ưu lại ghé vào tai nàng, nói nhỏ: “Hơn nữa, chẳng phải nàng thích những điều kích thích sao?” Lúc này giọng hắn còn mang theo chút mê hoặc.
Hạ Lan Từ ngượng ngùng nói: “… Không phải kích thích kiểu này!” Giọng hắn có phần lười biếng: “Nhưng ta lại rất thích.”