Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:38:21
Lượt xem: 40

Kết quả là nàng vẫn nửa đẩy nửa kéo theo hắn.

Có lẽ là vì ánh nến mờ ảo trong đêm tối tạo nên bầu không khí quá mập mờ, hoặc là do tối nay những nụ hôn của Lục Vô Ưu quá đỗi dịu dàng, không khí quá phù hợp, hoặc cũng có thể là… thực sự đã khá lâu hai người chưa gần gũi với nhau.

Hạ Lan Từ cũng có một phần nhớ nhung mà bản thân nàng không muốn thừa nhận.

Cũng may mà Lục Vô Ưu cũng rất giữ lời hứa, động tĩnh nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chính sự nhẹ nhàng này lại càng giày vò nàng hơn.

Hạ Lan Từ cắn chặt môi, không dám phát ra một tiếng động nào, trên mặt giờ đã đỏ ửng một mảng, giữa những lọn tóc rối vầng trán trắng mịn không ngừng đong đưa.

Lục Vô Ưu ngẩng đầu lên hôn nàng, nuốt trọn tất cả những tiếng rên rỉ. Một lúc sau, hắn mới thở nhẹ bên tai nàng, nói khẽ: “Ấm quá.”

Hạ Lan Từ gần như sắp khóc, nước mắt lấp lánh trên hàng mi, không nhịn được nói nhỏ: “… Chàng… chàng im miệng đi.”

Lục Vô Ưu như thể không nghe thấy lời nàng nói, lại thì thầm: “Không muốn ra ngoài.”

Dù rõ ràng hắn đã cố gắng ít nói nhất có thể, nhưng điều đó không ngăn được Hạ Lan Từ hy vọng hắn đừng nói thêm bất cứ điều gì.

Nàng há miệng cúi đầu cắn vào xương quai xanh của hắn như để trút giận, nơi đó để lại một vết răng mờ nhạt, Lục Vô Ưu lại bật cười rồi nói: “Nàng cứ cắn thoải mái.”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Hạ Lan Từ giật mình, sợ đến mức đầu óc như tê dại đi, toàn thân nàng cứng đờ, cơ thể như không còn nghe theo ý mình, chỉ muốn đẩy Lục Vô Ưu ra.

Lục Vô Ưu khẽ rên lên một tiếng, giữ chặt nàng lại nói: “Nàng sợ gì chứ, có vào đây đâu…”

Hạ Lan Từ vội lấy tay bịt miệng hắn lại.

Điều gay go hơn là, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện.

Giọng nói của Sở Lan vang lên: “Hạ Lan không có ở đây sao? Ta còn có chuyện muốn bàn với nàng ấy, ta đã quyết định xong rồi…”

Lục Vô Ưu dù đã bị chặn miệng, nhưng động tác vẫn chưa dừng lại hẳn, Hạ Lan Từ lại vội vàng tự bịt miệng mình.

… Quả thật đúng như lời Lục Vô Ưu nói, thực sự kích thích đến c.h.ế.t mất.

Vừa rồi còn thấy nhẹ nhàng, nhưng giờ chỉ vài động tác thôi nàng đã cảm thấy không thể chịu nổi, ngay cả ngón chân trắng muốt cũng co rúm lại.

Tiếp theo đó là giọng nói của Sương Chi vang lên, nàng ấy khẽ ho một tiếng: “Ờ thì, phu nhân của bọn ta hôm nay không được khỏe lắm, vừa về đã đi ngủ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-237.html.]

Sở Lan nghi hoặc: “Thật sao? Sao ta vẫn thấy có đèn sáng…”

Hạ Lan Từ cảm thấy vô cùng hối hận, vì ánh đèn sáng quá yếu ớt nên mới quên bảo Lục Vô Ưu tắt đi.

May là Sương Chi vẫn nhanh trí, nói thêm: “À, phu nhân của bọn ta thỉnh thoảng vẫn để đèn sáng khi ngủ, cảm thấy như vậy sẽ an tâm hơn.”

Sở Lan đáp lại: “Thì ra là vậy, là vì…” Nàng ấy chần chừ một lúc rồi thở dài: “… người đó sao… haizz…”

Hạ Lan Từ nhìn “người đó” mà Sở Lan nhắc đến đang mỉm cười trước mặt mình, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Sương Chi cũng cảm thấy bối rối, vội vàng nói: “Không, không phải, đó là thói quen của phu nhân bọn ta thôi, Sở tiểu thư không… không cần lo lắng…”

Nghe tiếng Sở Lan nói “Ta biết rồi, vậy ta về trước, ngày mai sẽ đến sau”, sau đó tiếng bước chân dần xa, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm thả lỏng hai tay ra.

Chợt nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của Lục Vô Ưu vang lên: “… Vừa rồi suýt nữa nàng làm ta c.h.ế.t ngạt đấy.”

Hạ Lan Từ trừng mắt nhìn hắn, căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy theo: “Chàng mới suýt làm ta…”

Lục Vô Ưu khẽ hôn lên môi nàng, nói: “Được rồi, không sao nữa, chúng ta tiếp tục đi.”

… Cắn một cái không đủ, nàng còn muốn cắn hắn thêm hai cái nữa.

Nhưng lần này, trước khi nàng hoàn toàn sụp đổ, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng đếm được số lần, nhưng vẫn không còn chút sức lực nào.

Sau khi xong việc, Lục Vô Ưu vẫn chưa chịu thả nàng ra, hắn nhẹ nhàng hôn lên hõm vai và gò má nàng, cảm giác xấu hổ dường như đã dần bị kéo xuống thấp, ánh sáng mập mờ vẫn còn chiếu rọi gian phòng, dưới đất là quần áo hắn váy áo nàng rải rác khắp nơi.

Trong tấm chăn bao phủ là hai cơ thể đẫm mồ hôi vẫn còn áp sát vào nhau.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng của cuối thu gần đông, chợt sinh ra một cảm giác quyến luyến khác lạ.

Nàng quay đầu nhìn Lục Vô Ưu, cơ thể khẽ động đậy, Lục Vô Ưu trầm giọng nói: “Áp sát thế này, tốt nhất nàng đừng cử động lung tung.”

Hạ Lan Từ hơi giật mình.

Lục Vô Ưu lại nói: “Ta sợ nàng mệt thôi. Đừng nhìn ta như thế, ta là người trẻ tuổi, tràn đầy tinh lực là chuyện rất bình thường.”

Nói rồi, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, khẽ hôn dọc theo từng ngón tay thon dài.

Hạ Lan Từ lúc này mới nhận ra, hắn thật sự đang rất tận hưởng. Sau cuộc hoan ái và những lần âu yếm, bàn tay nàng trước đó bị bỏng giờ đã không còn đau nữa, chỉ còn lại một cảm giác bồi hồi lạ lẫm, như thể trong tim mọc ra những cành lá kỳ diệu.

Nàng cũng thử nắm lấy một ngón tay thon dài của Lục Vô Ưu, tay hắn rất đẹp, xương ngón tay mảnh khảnh với các khớp xương rõ ràng, nhưng vừa chạm đến bên môi thì hắn đã rụt tay lại, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Nàng cũng… không cần phải học theo ta đâu.”

Loading...