PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:38:48
Lượt xem: 42
Trong đầu Hạ Lan Từ dâng lên một nỗi nghi hoặc: “… Tại sao không được?” Lục Vô Ưu nói: “Nàng cũng không cần phải…” rồi lại im lặng: “Không có gì.”
Ánh đèn vẫn còn sáng, hơi men trên người hắn đã tan bớt phân nửa, nhưng giữa chân mày vẫn còn phảng phất nét say mờ. Các đường nét trên khuôn mặt hắn vốn đẹp giờ lại càng hiện rõ, từ khóe mắt đến đầu mày đều mang theo vẻ phong lưu quyến rũ khiến người khác khó lòng rời mắt, lại có thêm chút phóng túng mà thường ngày không thấy.
Hạ Lan Từ chần chừ nói: “… Chàng rất tuấn tú.”
Lục Vô Ưu nhìn nàng: “Trước đó nàng đã khen ta rồi.” Hạ Lan Từ đáp: “Ồ.”
Nhìn nàng thêm một lúc, Lục Vô Ưu đưa tay vò rối mái tóc dài của nàng, lề mề ngồi dậy mặc quần áo. Hắn vẫn phải rời đi, nếu không chắc chắn lát nữa sẽ lại làm chuyện không đứng đắn kia.
Trong lòng Hạ Lan Từ lúc này lại nảy sinh ra cảm giác không nỡ…
Nàng cố gắng đè nén loại cảm xúc kỳ lạ này vào lại trong lòng, chợt nghe thấy Lục Vô Ưu nói: “Sao lại có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ.”
Hạ Lan Từ: “…???”
Lục Vô Ưu nói: “… Cũng thú vị đấy chứ.”
Cảm xúc quyến luyến vừa rồi của Hạ Lan Từ cũng vơi đi phần nào, nàng nhắc nhở hắn: “Chúng ta danh chính ngôn thuận mà.”
Lục Vô Ưu thản nhiên đáp lại: “Nhưng hiện tại trên danh nghĩa ta đã là người chết, chuyện chúng ta thế này phải gọi là âm dương cách biệt, nối lại tiền duyên, gặp gỡ trong mơ, có khi còn sinh con trong mơ nữa đấy… Ta từng thấy trong một cuốn thoại bản của Vị Linh viết như vậy.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Chàng nên bớt đọc thoại bản của Vị Linh lại đi!”
Lục Vô Ưu phì cười, vẻ u ám ban nãy cũng đã biến mất.
Thấy hắn sắp đi, nàng chợt nhớ ra một chuyện: “Trước đó… ừm… tại sao chàng lại không vui?”
Lục Vô Ưu khựng lại, cười nói: “Để ngày mai lên xe ngựa ta sẽ nói cho nàng biết.”
***
Ngày hôm sau, Sở Lan vẫn đến tìm nàng.
Hạ Lan Từ thay sang bộ váy áo dày nhất, còn quàng thêm khăn cổ, giả vờ như cơ thể không khỏe nằm ở trên giường.
Sở Lan vòng vo vài câu, sau đó bắt đầu than thở: “… Cha ta cứ nhất quyết ép ta phải lấy chồng, lần trước ta lên Kinh thành cũng là để tìm một phu quân phù hợp, nhưng ta thực sự không tìm thấy ai cả. Bây giờ ông ấy muốn ta gả cho một tham tướng dưới trướng ông ấy, nhưng ta thật sự không muốn.”
Hạ Lan Từ dù không thường xuyên ở trong Sở phủ, nhưng cũng đôi lần nghe qua những cuộc cãi vã giữa hai cha con họ. Thân là khách, nàng vẫn làm như không nghe thấy gì.
Tuy nhiên, nỗi phiền muộn này nàng từng trải qua nên cũng có chút đồng cảm.
Khi nàng vẫn đang cân nhắc nên mở lời thế nào, Sở Lan đã nói tiếp: “Vì vậy, ta đã quyết định bỏ nhà đi. Ta định đi nương nhờ thúc phụ ở biên quan, cô thấy thế nào? Đợi đến khi ta lập được công danh, chắc ông ấy sẽ không ép ta lấy chồng nữa.”
Hạ Lan Từ: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-238.html.]
Còn có thể như vậy sao?
Sở Lan lúc này có chút ngượng ngùng nói: “Ta cũng chẳng có ai để bàn bạc, vừa hay cô ở đây, nên ta muốn hỏi ý kiến của cô. Cô thấy thế nào?”
Nếu là Hạ Lan Từ của trước đây, có lẽ nàng sẽ khéo léo khuyên nàng ấy suy nghĩ kỹ càng hơn, bởi vì nghe qua ý tưởng của nàng ấy thật khó lòng tưởng tượng nổi. Nhưng Hạ Lan Từ của hiện tại lại trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nói: “Đi như vậy có an toàn không?”
“An toàn lắm, ta chắc chắn sẽ dẫn theo binh lính, hơn nữa hồi nhỏ ta cũng thường đến tìm thúc phụ mà.”
Hạ Lan Từ khẽ mỉm cười: “Chỉ cần cô không hối hận là được.” Dường như Sở Lan cũng chỉ chờ câu này.
Sở Lan thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, lập tức cười nói: “À đúng rồi, nghe nói cô sắp về Kinh thành, dù sao cũng đều đi về hướng Bắc, hay là ta đi cùng cô nhé!”
Hạ Lan Từ lập tức toát mồ hôi: “… Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng chuyến đi này ta e là không tiện lắm.”
***
Quả thật là không tiện chút nào.
Trước khi lên đường, Lục Vô Ưu đã nói với nàng, nàng ở trong thành Giang An có thân phận có thể kìm hãm những thế lực muốn hại nàng nên được xem là an toàn. Nhưng bên ngoài thành, hắn đã phát hiện ra một nhóm người của Tiêu Nam Tuân đang đợi nàng trên con đường tất yếu phải đi để về Kinh.
Vì vậy, họ không thể đi thẳng về mà phải chọn đường vòng về phía Tây, thậm chí còn chuẩn bị ngụy tạo ra hai cỗ xe ngựa giả để quay về theo những lối khác nhau.
… Có Lục Vô Ưu ở bên thực sự yên tâm hơn nhiều.
Khi Hạ Lan Từ bước lên xe ngựa đã thấy hắn đang cúi đầu viết gì đó trên giấy, bên cạnh là một ấm trà nhỏ đang sôi ùng ục trên lò, và còn bày sẵn cả bộ dụng cụ pha trà.
Cảm nhận được có người bước vào, Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên mà chỉ tay về phía đống dụng cụ trên bàn rồi nói: “Nếu nàng muốn luyện tập, có thể dùng cái này.”
Hạ Lan Từ: “…”
Sự chu đáo này thật sự không cần thiết lắm, thậm chí còn khiến nàng thấy hơi xấu hổ.
Trong lúc nàng im lặng, Lục Vô Ưu bất ngờ nói: “Ngày hôm đó tâm trạng ta không tốt là có lý do, vốn không muốn nói ra cho lắm.”
Hạ Lan Từ hoàn hồn lại, nói: “Là vì chuyện của Thẩm Nhất Quang và Ích Châu…”
“Phải, mà cũng không hẳn…” Lục Vô Ưu xoa trán, sắc mặt dần chùng xuống: “Là chuyện tấu chương.”
Hạ Lan Từ khó hiểu: “Viết không thuận lợi sao?”
Nàng không dám khẳng định bởi vì đó là việc khó lòng tưởng tượng nổi. Hạ Lan Từ đã từng thấy Lục Vô Ưu viết tấu chương, chỉ suy nghĩ một lát là hắn đã
viết một mạch lưu loát như nước chảy mây bay, dường như suy nghĩ của hắn không bao giờ bị ngắt quãng.
“Đúng vậy… Ta viết mấy lần vẫn không suôn sẻ, đã đốt hai bản tấu chương rồi. Chẳng qua cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là ta có thể sẽ phải phiền não một thời gian.” Lục Vô Ưu dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Muốn thẳng thắn nói ra sự thật thì thực sự rất khó trụ lại ở chốn quan trường, nhưng đám sâu mọt ở Ích Châu đó thì không thể không xử lý.”
Hắn nắm chặt bút, ngón tay siết chặt, ánh mắt trầm ngâm, hai hàng mày cũng nhíu lại.