PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:40:35
Lượt xem: 47
Cuối cùng, nàng nhắm hai mắt lại, ghé sát tai Diêu Thiên Tuyết nói nhỏ vài câu.
Nghe xong, ánh mắt Diêu Thiên Tuyết thay đổi, nàng ấy ôm lấy đầu mình, dường như rất khó khăn để tưởng tượng.
Hạ Lan Từ vội ngăn nàng ấy lại, nói: “Trong thời gian ta đi có xảy ra chuyện gì không?”
Nhắc đến chuyện phiếm, Diêu Thiên Tuyết lập tức hoàn hồn, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Thiều An Công chúa đó thật sự không gặp may trong chuyện hôn nhân, trước đây định liên hôn với tiểu Vương tử Bắc Địch nhưng không thành, lần này Thánh thượng lại tìm một mối hôn sự cho nàng ta, là nhi tử của chính thất Trấn An Vương – tiểu Quận Vương, tuổi còn nhỏ hơn Thiều An Công chúa, muội đoán xem kết quả như thế nào?”
Trấn An Vương là một trong số ít các Vương gia mang họ khác ở Đại Ung, được phong tước từ thời khai quốc công thần, sau khi theo Thái Tổ chinh chiến khắp thiên hạ, đã chủ động giao nộp binh quyền, chỉ giữ vững Kinh thành và vùng lân cận. Ngoài những chiến công hiển hách và lối sống khiêm nhường, một trong những lý do giúp gia tộc tồn tại đến nay chính là mối quan hệ hôn
nhân chặt chẽ với Hoàng thất, gia tộc đã gả đi vài vị Công chúa, từng có người trở thành Vương phi, Hoàng phi.
Diêu Thiên Tuyết mặt mày rạng rỡ, nói: “Ai mà biết được nhà họ lại xảy ra một chuyện gièm pha động trời như vậy chứ. Vị tiểu Quận Vương kia vốn có một vết bớt năm cánh trên vai, từ khi sinh ra đã có, còn rất nổi tiếng, kết quả mới chừng này tuổi, hắn vậy mà dám lén lút tư tình với thiếp thất của cha mình, rồi lại đổ ngược rằng do nàng thiếp ấy dụ dỗ, thế là nàng ta cũng chẳng ngại gì nữa, xé toang mọi chuyện, nói lúc hai người ân ái, vết bớt trên vai hắn ta có thể chà xát mà biến mất… Trấn An Vương đích thân dùng xà phòng để chà thử, quả nhiên vết bớt ấy bị chà sạch. Nếu có nhiều nhi tử, bỏ đứa này tìm đứa khác cũng chẳng sao, nhưng Trấn An Vương chỉ có duy nhất nhi tử này, còn lại tất cả đều là nữ nhi, vậy nên mới nhận ra con trai ruột của mình năm đó đã bị tráo đổi…”
Hà Lan Từ trợn mắt há hốc mồm, nhưng trong giây lát lại cảm thấy có vài phần may mắn.
“Vốn hôn sự của hắn ta với Thiều An Công chúa đã định ra, giờ đây chuyện này đã lan khắp Kinh thành, người ta còn đang tìm xem có thiếu niên nào cùng độ tuổi mà trên vai có vết bớt không…” Diêu Thiên Tuyết vẫn còn say sưa với câu chuyện đồn thổi, nói tiếp: “À đúng rồi, còn có, muội còn nhớ Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu và Lâm công tử không? Gần đây Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu không hiểu sao lại thay đổi tính nết, cũng không còn tìm Lâm công tử gây phiền toái nữa. Giống như… phải nói sao nhỉ, trở nên dịu dàng hơn nhiều, thỉnh thoảng còn chạy tới Hàn Lâm Viện thăm hỏi hắn. Mà kỳ lạ là, mỗi lần Lâm công tử tỏ vẻ không thích, nàng ấy liền thay đổi sắc mặt, cứ như biến thành một vở diễn, nghe Tề Xuyên nói, ở Hàn Lâm Viện cũng có không ít người ngồi xem trò vui, khi nào muội trở lại Hàn Lâm Viện, cũng có thể ghé qua xem thử, dẫu sao lúc trước…” Nói tới đây, nàng ấy bỗng nhiên im bặt.
Hà Lan Từ nghe hết chuyện, mới nhớ hỏi: “Dượng và cô mẫu đâu?”
Diêu Thiên Tuyết cười đáp: “Đều về quê rồi, cũng khá tốt, cha ta còn viết thư về, bảo rằng không cần gấp rút quay lại triều, tình hình hiện tại dường như không ổn lắm, lánh một hai năm đợi…” Nàng ấy giơ một ngón tay, chỉ lên trời, nhỏ giọng nói: “Đợi trên cao thay đổi, lại tìm cơ hội quay trở về, hơn nữa…”
Hà Lan Từ đợi một lúc, mới thấy Diêu Thiên Tuyết ngượng ngùng cúi đầu nói tiếp.
“Tề Xuyên sợ ta suy nghĩ nhiều, đối xử với ta còn tốt hơn trước. Ngày trước ta muốn chàng ấy nói mấy lời âu yếm, ví dụ như thích ta chẳng hạn, chàng ấy đều ngại ngùng. Gần đây, chỉ cần ta nói nhớ cha mẹ, hoặc tỏ ra buồn bã, chàng ấy liền nói bất cứ điều gì ta muốn nghe, chàng ấy còn…” Nàng ấy ôm lấy khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng kể về niềm vui của mình với Hà Lan Từ: “Không nhịn được mà hôn lên má ta, còn nói chuyện thân mật hơn thì đợi sau khi thành thân sẽ làm…” Giọng nàng ấy càng lúc càng nhỏ, nhưng niềm vui phơi phới trong lòng càng hiện ra rõ ràng: “Ta thực sự rất thích chàng ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-241.html.]
Hà Lan Từ thoáng chốc bất giác nhớ đến Lục Vô Ưu.
Sau đó nhìn thấy hắn đi lướt qua từ ngoài cửa, trên mặt thoáng hiện nụ cười như không cười.
Hạ Lan Từ: “…”
Diêu Thiên Tuyết: “…”
Sau khi phản ứng lại, Diêu Thiên Tuyết lập tức đứng thẳng dậy, biểu cảm cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Đợi hắn đi khỏi, trong lòng nàng ấy vẫn còn sợ hãi, nói: “Sao hắn lại xuất quỷ nhập thần như vậy…”
Hạ Lan Từ nghĩ thầm, vì trước khi tỷ đến, hắn còn đang đè ta, vừa lúc bị cắt ngang, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ an phận ở yên trong thư phòng.
***
Những lời Diêu Thiên Tuyết nói về sự thay đổi, dường như thực sự đã bắt đầu từ từ diễn ra.
Sau khi biết được tin tức, Hạ Lan Từ cũng hiểu tại sao khi gần đến ngoại ô Kinh thành, nàng không gặp Tiêu Nam Tuân đến gây rối nữa, có lẽ tạm thời hắn ta không còn tâm tư đó.
Không lâu trước đây, khi Thánh thượng dự một buổi yến tiệc trong cung, ông ấy bất ngờ choáng váng, ngã xuống ngay tại bữa tiệc, khiến bá quan văn võ được một phen sợ hãi, mãi đến nửa đêm mới từ từ tỉnh lại.
Dĩ nhiên sau đó, ông ấy tuyên bố ra ngoài là không có gì nghiêm trọng, nhưng bá quan lại không nghĩ như vậy. Để phòng ngừa những rủi ro, việc lập Thái tử lại một lần nữa được đề ra, một quan viên của Lễ Bộ đã đệ trình thỉnh cầu Hoàng thượng lo cho tương lai của đất nước, suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, sớm lập người thừa kế.
Bản tấu này nhanh chóng bị bác bỏ.
Nhưng không sao, ngay sau đó, một vị quan khác của Lễ Bộ cùng với một vị quan của Hộ Bộ và một vị Ngự sử của Đô sát viện đã cùng nhau đệ trình một bản tấu khác, tiếp tục thỉnh cầu sớm lập Thái tử.
Yêu cầu này thật ra không được tính là thái quá… Trước đây đã có nhiều đại thần dâng sớ thỉnh cầu, nhưng luôn bị Hoàng thượng lấy lý do các Hoàng tử còn nhỏ, ông ấy lại đang trong thời kỳ hưng thịnh, nói không chừng sau này còn có thể sinh ra đích Hoàng tử, nên cứ kéo dài cho đến nay.