PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:42:21
Lượt xem: 47
Sai khi Lục Vô Ưu đi khỏi, lại trực tiếp đến Hàn Lâm Viện nộp một quyển tấu chương, hoàn toàn vững chắc, đến cả Nội các cũng không thể ngăn lại tấu chương tuyệt mệnh này.
Một bài tấu dày đặc gần vạn chữ.
“Thần, Lục Vô Ưu, giữ chức Hữu Trung Duẫn Chiêm sự phủ kiêm biên soạn Hàn Lâm Viện, kính cẩn bẩm tấu. Thần nghe rằng quân vương lấy dân làm trọng, xã tắc đứng sau, nay thần nguyện lấy cái c.h.ế.t để can gián quân vương…”
Không chỉ vạch rõ và rành mạch sự tham ô trong quan trường Ích Châu, cách Thẩm Nhất Quang – Giám sát Ngự sử Ích Châu bị hại c.h.ế.t như thế nào, cách quan lại lừa trên gạt dưới, thậm chí cả việc số bạc đó chảy về đâu cũng được viết rõ ràng. Trong đó bao gồm việc Lệ Quý Phi bao che cho ca ca mình là Bình Giang Bá chuyên ức h.i.ế.p dân lành, xa hoa vô độ, cuối cùng còn viết cả về Nhị Hoàng tử.
Nửa sau bài tấu còn nhắc đến việc nhiều đoạn đê điều của sông Thanh Lan bị rút ruột cắt xén nguyên vật liệu, quân phí cửu biên bị trì hoãn, bách tính lâm vào cảnh khốn khổ. Thánh thượng từng tự so mình với Nghiêu Thuấn, sao có thể để yêu tà quấy nhiễu bên cạnh mà không xử lý… Hắn thậm chí còn mắng cả đạo sĩ núi Long Hổ.
Từng câu từng chữ đều vang dội, lời lẽ quyết liệt, toàn bộ bài tấu đều là lời chân thành, đọc mà hào hùng xúc động không thể dừng lại.
Nhưng lại mơ hồ cảm thấy toàn bộ đều là lời chửi rủa, mắng quan trường Ích Châu, mắng Lệ Quý Phi, Bình Giang Bá, Nhị Hoàng tử, mắng luôn cả đạo sĩ núi Long Hổ, ngay cả Thánh thượng cũng không bỏ qua. Hắn nói sợ rằng trăm năm sau sử sách sẽ ghi lại, rằng triều đình có gian thần quấy phá mà Thánh thượng không thể phân rõ phải trái, vậy nên hắn mới dùng cái c.h.ế.t để can gián, giữ trọn danh tiếng cho Bệ hạ.
Nay Từ Các lão tạm thay thế trong Nội các Thủ phụ, sau khi đọc xong cũng bị dọa, một lúc lâu không nói nên lời.
Ông ấy khuyên hắn nên tạm lánh đầu sóng ngọn gió!
Hắn thế này đâu phải là tránh đầu sóng ngọn gió, mà là muốn đ.â.m thủng cả trời!
Tấu chương được truyền vào cấm cung.
Thuận Đế đang nằm trên giường, Lệ Quý Phi dựa vào bên cạnh hầu hạ thuốc thang, khuôn mặt kiều diễm quý phái đầy vẻ lo lắng: “Bệ hạ, vì thần thiếp, uống thêm một ngụm nữa đi.”
“Trẫm thật sự không uống nổi…”
“Không uống thì sao có thể khỏi được?” Lệ Quý Phi cầm thìa thổi nhẹ, giọng nói mềm mại, càng khiến người ta thương cảm: “Trước đây thần thiếp cũng
không thích uống thuốc, nhưng khi ấy bị bệnh ở chùa Thanh Tuyền, đến thuốc cũng không có. Huynh trưởng phải trèo núi hái thuốc cho thần thiếp vào lúc nửa đêm, ngã bầm dập mặt mũi, lúc ấy mới biết dược liệu quý giá… Bệ hạ, dù thuốc này không phải do chính tay thần thiếp hái, nhưng là do thần thiếp tự tay nấu, đến mức tay bị phỏng tróc da, ngài uống thêm một ngụm nữa đi.”
Thuận Đế cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mềm mỏng nói: “Đưa tay Trẫm xem nào.”
Đúng lúc này, một thái giám vẻ mặt hoảng loạn bước vào, trong tay còn cầm một quyển tấu chương, khi thấy Lệ Quý Phi đang hầu hạ bên giường, sắc mặt càng thêm bất an.
Thuận Đế hơi bất mãn: “Tấu chương để lát nữa hãy mang tới.” Thái giám khó xử nói: “Nhưng mà…”
Lệ Quý Phi ngược lại khẽ cười nói: “Bệ hạ cứ xem đi, đừng để ý đến thần thiếp, nhưng thuốc thì vẫn phải uống.”
Thuận Đế biết đây là việc quan trọng, nên vẫn nhận lấy tấu chương.
Chỉ trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ: “Người đâu! Tên phản nghịch Lục Vô Ưu kia đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-245.html.]
Tuyết vừa ngớt một lúc, giờ lại bắt đầu rơi.
Lục Vô Ưu đi dọc theo đại lộ trong cung, lại quay về Hội Cực Môn, yên lặng chờ đợi. Tuyết rơi xoay vòng đáp xuống vai hắn, tóc hắn và cả hai cánh của chiếc mũ, phủ lên một lớp ánh bạc.
Vị Trạng nguyên trẻ tuổi cao quý tuấn nhã này như một bức tranh đứng sừng sững giữa trời tuyết.
Đứng trước Hội Cực Môn, vẫn có thể nhìn thấy Nội các và Điện Văn Hoa, khoảng cách đến chỗ hắn cũng không quá xa.
Tuyết rơi từng đợt, Lục Vô Ưu đột nhiên nhớ lại, dường như triều trước cũng có một Biên tu ở chốn quái quỷ này, mang theo hơn một trăm đại thần khấu đầu cầu khẩn, gào thét “Quốc gia nuôi sĩ phu một trăm năm mươi năm, tuẫn tiết c.h.ế.t vì nghĩa, chính là hôm nay (*)”, vừa khóc vừa dâng sớ can gián.
(*)Trích từ Dương Thận – thời Minh (Nhà Minh tu sửa ba đại điện, chỉ riêng từ năm Thiên Khải thứ năm đến thứ bảy đã tiêu tốn 595 vạn lượng bạc, vậy mà vẫn chưa hoàn thành…)
Ít nhất thì hắn vẫn còn khá tao nhã.
Đã thấp thoáng thấy được thị vệ của Cẩm Y Vệ và Nội vệ đình điện tiến lại gần.
Lục Vô Ưu bình tĩnh nghĩ, đêm qua không ôm lâu hơn một chút, đúng là có hơi tiếc.
“Thần Lục Vô Ưu bái kiến Thánh thượng.”
Trong điện đốt lư hương, còn đốt loại trầm hương vô cùng quý giá, giữa khói hương quanh quẩn có một mùi thơm nồng đậm.
Xuyên qua từng lớp rèm châu nặng nề, Thuận Đế nhìn người trẻ tuổi đang cung kính hành lễ, chính là Trạng nguyên lang do ông ấy tự mình khâm điểm.
Biết được đêm qua hắn đã cho giải tán hết hạ nhân, ngay cả những thư sinh môn khách nương nhờ trong phủ cũng bị đuổi đi hết, sau khi dâng tấu chương xong còn lặng lẽ chờ ngoài Hội Cực Môn, Thuận Đế dần bình tĩnh lại từ cơn giận dữ tột độ — theo sau đó là một sự thất vọng, ông ấy từng kỳ vọng rất cao vào người thanh niên này. Trên dưới triều đình không thiếu thanh quan, cũng không thiếu tham quan, thứ thiếu chính là quan lại có năng lực, chỉ cần có thể làm việc, những chuyện còn lại Thuận Đế thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Hắn vốn có thể trở thành trụ cột tương lai của Đại Ung, nhưng bản tấu chương khiến Thuận Đế hết sức mất mặt này cũng đã chạm đến giới hạn của ông ấy.
“Là ai xúi giục ngươi viết bản tấu này?”
Khi nói chuyện, bản tấu chương dày cộm kia đã bị ném xuống trước mặt Lục Vô Ưu, trang giấy mở ra, bản tấu chương mà hắn tốn gần một tháng mới hoàn thành giờ đây đã bị nhàu nát nhiều chỗ, một số gần như bị xé rách.
Âm sắc của Thuận Đế nặng nề, gặng hỏi: “Có phải là Đại Hoàng tử không?”
Dạo gần đây, ông ấy càng lúc càng bất mãn với Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc, nhất là khi quần thần liên tiếp dâng sớ khuyên ông ấy sớm lập Thái tử, rất khó để ông ấy không nghĩ là cánh của Tiêu Nam Bạc ngày càng cứng rồi, đang ép buộc ông ấy giao quyền — tuy rằng cho tới nay ông ấy cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng gì với đứa con này.
Thế nhưng giọng nói của Lục Vô Ưu lại đặc biệt bình tĩnh: “Là thần tự mình viết, không có ai xúi giục. Thần và Đại Hoàng tử không có giao tình riêng, Thánh thượng có thể phái người kiểm chứng.”
“Vậy chẳng lẽ là Từ Cận Thời phái ngươi đến?”
—— đó là tục danh của Từ Các lão.
Lục Vô Ưu vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh như cũ: “Không liên quan gì đến Từ Các lão, ông ấy thậm chí không biết chuyện này. Tất cả đều là những chuyện thần tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được ở Ích Châu, sau đó viết hết
vào tấu chương. Dân chúng Ích Châu sống trong nước sôi lửa bỏng không phải một sớm một chiều, lúc thần điều tra án tại Ích Châu cũng suýt nữa đã mất mạng.” Hắn lấy từ trong tay áo ra một cuộn lụa dài, hai tay dâng lên: “Đây là thư m.á.u của vạn dân thần đã thu thập được khi ở Ích Châu, tội ác chồng chất mà tấu chương khó thể kể hết, mong Thánh thượng minh xét.”