Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 246

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:42:42
Lượt xem: 51

Cuối cùng Thuận Đế cũng cao giọng quát: “Chỉ một mình ngươi có thể điều tra ra tham ô của toàn bộ quan trường Ích Châu, ngay cả đường đi nước bước cũng tra được rõ ràng. Lục Vô Ưu, có phải ngươi quá có bản lĩnh rồi không?”

Nhưng Lục Vô Ưu lại càng thêm bình tĩnh trả lời: “Thánh thượng nói rất đúng, việc ở Ích Châu tất nhiên không phải một mình thần điều tra ra, mà là nhờ những người như Thẩm Nhất Quang, Vương Nghĩa Toàn và các chí sĩ khác đã dùng cả tính mạng mình để đổi lấy chứng cứ phạm tội, mà thần chỉ là người may mắn có được để dâng lên trước mặt Thánh thượng, chỉ mong Thánh thượng có thể thương xót… Thánh thượng yêu thương Nhị Hoàng tử do Quý Phi sinh ra là không sai, nhưng chẳng lẽ dân chúng trong thiên hạ không phải là con dân của Thánh thượng sao?”

“Đủ rồi!”

Thuận Đế ngắt lời hắn.

Hương trầm trong điện càng thêm nồng đậm, người trẻ tuổi bên ngoài rèm châu đứng sừng sững như một cây tùng dài, cứng cỏi không gãy.

Chính là vì trước khi truyền hắn vào, ông ấy đã cho người trình tất cả lời nói và hành động của hắn sau khi về Kinh lên trước bàn dài, biết rằng hắn cố chấp làm theo ý mình, điều này càng khiến người ta đặc biệt phẫn nộ.

Thuận Đế suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Là vì Hạ Lan thị?”

Tất nhiên ông ấy biết con trai mình luôn để tâm đến Hạ Lan Từ kia, dù biết rõ đối phương đã gả chồng cũng không chịu buông bỏ.

Ngay sau đó lại nghe trong không gian vang lên một tiếng cười rất khẽ. Một thái giám lập tức nói: “Trước mặt Hoàng thượng ai cho ngươi vô lễ!”

Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Nếu là vì thê tử, thần càng nên cẩn thận làm việc mới phải, để tránh đi sai một bước liên lụy đến vợ con.” Hắn giơ tay tháo mũ ô sa đen trên đầu xuống, tuyết đã tan, chỉ còn một chút nước đọng lại nơi viền mũ: “Lần này thượng tấu, thần đã đặt gia đình và tính mạng của mình vào tình huống không để tâm, thê tử của thần cũng không ngăn cản, trước lúc chia tay còn lấy rượu tiễn biệt… Năm tháng còn trẻ chưa trải sự đời, cũng cảm thấy bản thân có năng lực làm quan vì dân, còn có thể đem lại thái bình thịnh thế, hiện giờ đã biết năng lực của mình chưa đủ, có lẽ không thể, nên chỉ mong — không thẹn với lương tâm.”

***

Lục Vô Ưu bị nhốt vào chiếu ngục.

Nhưng bản tấu chương làm triều đình kinh sợ kia lại truyền được ra ngoài dân gian, truyền đến đông đảo sĩ tử, thậm chí được mọi người gọi là “Thập mạ gián sớ” (*), trong đó đề cập đến những sai phạm của quan trường Ích Châu, quả thực làm người nghe kinh sợ, nhưng điều lố bịch nhất là cuối cùng số ngân lượng này đều chảy vào tay Bình Giang Bá, thậm chí là Lệ Quý Phi và Nhị Hoàng tử.

(*) 十骂谏疏 (Thập Mạ Gián Sớ): Tấu chương được viết với mười điểm chính, trong đó từ “Mạ” mang nghĩa là trách mắng, phê phán, còn “Gián” nghĩa là

khuyên can thẳng thắn. Không chỉ nhằm vào một vài cá nhân mà phê phán toàn diện, từ quan lại đến cả Hoàng thất, gây ra chấn động lớn.

“—— lấy sự đói khát của thiên hạ để vỗ béo gia tộc Lệ thị.”

Mỗi năm, dân chúng đều phải giao nộp một lượng thuế má lớn, bị tầng tầng quan lại bóc lột không nói, lại còn bị ngoại thích của Hoàng thất tham ô, thật sự khiến lòng người lạnh buốt.

Không chỉ vậy, biết được nguyên nhân Lục Lục nguyên vì can gián mà bị bỏ tù, lại càng khiến cho các sĩ tử tức giận.

Lục Vô Ưu không phải văn thần bình thường, cũng không phải Trạng nguyên bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-246.html.]

Đại Ung trọng dụng văn thần, coi trọng khoa bảng, hắn lại là Lục nguyên Trạng nguyên gần như trăm năm khó gặp được một người, không chỉ là Văn Khúc tinh trong lòng dân chúng, mà còn có danh vọng rất lớn trong giới sĩ tử.

Không chỉ mỗi sĩ tử đều nghe nhiều đến mức thuộc lòng bài viết của hắn, còn có không ít người đã từng gửi bài đến Lục phủ cũng đều nhận được phản hồi tỉ mỉ — không khỏi làm người khác cảm động.

Ngay cả quan trường cũng lâm vào chấn động.

Đại Ung đã lâu không g.i.ế.c sĩ phu, thậm chí còn có thông lệ không dụng hình với sĩ phu, nhưng lần này thật sự đã chọc thủng trời rồi, người đã bị đưa vào chiếu ngục khiến ai nấy đều khiếp sợ, đó thật sự là sống c.h.ế.t khó lường.

Nếu là giam vào Hình Bộ, Đại lý tự, dù là Đô sát viện cũng còn tạm được, nhưng đưa vào chiếu ngục thì tỏ rõ là muốn bỏ qua Tam Ti.

Giờ phút này Nội các cũng rất đau đầu.

Bảo vệ Lục Vô Ưu là chắc chắn phải bảo vệ, trong triều đình đầy rẫy người đọc sách, nếu chỉ mù quáng nịnh bợ Thánh thượng, ngược lại sẽ bị quần thần phản đối, mà nhất là hắn liều c.h.ế.t can gián, càng nhất định phải dâng sớ bảo vệ – nhưng vấn đề ở chỗ, việc này cũng sẽ đắc tội Thánh thượng.

Đương nhiên, bọn họ lường trước là Thánh thượng phỏng chừng cũng rất đau đầu.

Bởi vì Thuận Đế sĩ diện, nếu trực tiếp nghiêm trị Lục Vô Ưu, chẳng khác gì bao che cho Lệ Quý Phi, bao che cả Ích Châu, gác lại dân chúng không lo. Có rất nhiều văn nhân sĩ tử không sợ c.h.ế.t dám bàn việc nước, huống chi Lục Vô Ưu lại có danh tiếng lớn như vậy, nếu thật sự đem người g.i.ế.c chết, có lẽ thanh danh của Thuận Đế sẽ mất sạch, trên sử sách cũng sẽ ghi lại một nét bút lớn.

Cho nên hiện tại xử lý hắn mới đặc biệt khó giải quyết.

Có lẽ vì bị kích động, một vị Đô cấp sự trung của Lễ Bộ cũng không nhịn được dâng sớ, cho rằng việc ba người c.h.ế.t bảy người bị thương khi xây dựng Thăng Tiên Lâu là trời phạt, để trừng phạt hành vi hao người tốn của nhưng lại vô dụng, hiện nay dân chúng chịu khổ, Thánh thượng thì vẫn chỉ nghĩ đến xây Lâu sửa Điện, thật sự là hoang đường!

Nếu như tấu chương Lục Vô Ưu dâng lên lúc trước còn rất kín đáo, chủ yếu là mắng bè cánh của Lệ Quý Phi, nhiều hơn là khuyên nhủ Thánh thượng, thì từng câu từng chữ của tấu chương này chính là chỉ vào mũi Thánh thượng mà mắng ông ấy hồ đồ!

Thuận Đế trước nay rất trọng thể diện, lần này không giáng chức điều chuyển nữa, mà trực tiếp cách chức, kéo ra ngoài Ngọ Môn đánh một trăm gậy lớn để răn đe kẻ khác, suýt chút nữa đã đánh c.h.ế.t người ngay ngoài Ngọ Môn.

Ngôn quan dâng sớ là trách nhiệm, việc này chẳng khác gì bưng bít lời nói. Chuyện này giống như đổ nước vào nồi dầu, lập tức bùng nổ.

Nếu nói trước đó coi như dồn nén, cuối cùng nhóm quan văn cũng đều không chịu nổi nữa.

—— bảo ngài lập Thái tử, ngài từ chối!

—— để cho Nhị Hoàng tử về đất phong, ngài từ chối!

—— Lục Vô Ưu vì Ích Châu dâng sớ buộc tội bè lũ Lệ Quý Phi, bị giam vào ngục!

—— Lễ Bộ Đô cấp sự trung khuyên ngài đừng xây Thăng Tiên Lâu nữa, hãy lo nghĩ cho dân hơn, bị đánh phạt!

Thế này thì làm thần tử còn có nghĩa lý gì nữa!

Loading...