PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 248
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:43:39
Lượt xem: 65
Danh tiếng của Lục Vô Ưu rất lớn, thanh danh phu nhân của hắn cũng không nhỏ, ít nhiều cũng có thể có tác dụng, khuyên bọn họ rời đi trước rồi tính sau.
Hạ Lan Từ khoác lên mình bộ triều phục mệnh phụ Lục phẩm, hít sâu một hơi, nhìn về phía chiếc trống cách đó không xa.
Trống Đăng Văn, cũng chính là trống đánh để cáo trạng lên vua trong truyền thuyết.
“Hạ Lan phu nhân, ngài còn chần chừ gì nữa.”
Hạ Lan Từ nói: “Phải rồi, phiền ngài nhường đường.”
“Hả?”
Hạ Lan Từ trực tiếp đi về hướng trống lớn, gọn gàng cầm lấy dùi trống, thầm nghĩ phát điên cũng chỉ một lần cuối cùng này, nếu không sau này sợ rằng không còn cơ hội.
Âm sắc nàng rõ ràng, nói: “Ta không phải đến để khuyên người, mà đến để cáo trạng lên vua. Phu quân ta thẳng thắn dâng sớ, không một lời dối trá, không biết vì sao lại bị giam vào ngục, đến giờ chưa được về nhà… Triều đình mở rộng đường ngôn luận, đó là quốc sách, dâng sớ vốn không có tội, nếu triều đình khó phân biệt thật giả, thì khẩn cầu nhanh chóng thẩm tra xử lý vụ án này, trả lại trong sạch cho phu quân ta.”
Giọng nàng cũng không lớn, nhưng âm thanh lại dần dần yên tĩnh lại, từng chữ đều truyền vào tâm trí mọi người một cách rõ ràng.
Đúng lúc này, quan viên của Đô sát viện cũng đã đến.
Phía sau có một quan viên mặc áo bào đỏ đã cũ, dáng người gầy gò bước tới, sắc mặt Hạ Lan Cẩn xanh mét, nói: “Hồ đồ! Còn không mau trở về!”
Hạ Lan Từ quay đầu nhìn cha mình, cười rất bình thản: “Cha, cha cũng đừng can thiệp vào chuyện này.”
Đánh c.h.ế.t Hạ Lan Cẩn cũng không ngờ có một ngày, ông sẽ nghe con gái nói với mình như thế.
Ông vươn tay giật lấy dùi trống của nàng, ai ngờ Hạ Lan Từ rất nhanh nhẹn lùi về sau một bước, tránh được.
Hạ Lan Cẩn giận dữ nói: “Đưa dùi trống cho cha.”
Hạ Lan Từ không chút khách khí nói: “Cha về trước đi.”
“Con có biết không! Đánh trống này cáo trạng lên vua là sẽ bị phạt roi trước!” “Con biết.”
Hạ Lan Cẩn thổi râu trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi nói: “Được, nếu con thật sự muốn cáo trạng, thì để cha làm.”
Hạ Lan Từ nhận ra điều gì đó, nhưng đã muộn một bước, chỉ thấy Hạ Lan Cẩn đập một chưởng thật mạnh lên trống Đăng Văn.
Một tiếng trống vang dội nặng nề vang lên. Tiếng trống xa xôi vọng lại.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hạ Lan Cẩn vén áo dài, quỳ xuống trước cổng Đại Ung, giọng nói của ông cũng nặng nề: “Thẩm Nhất Quang là cấp dưới của ta, nỗi oan khuất của hắn, cũng nên để ta chủ trì công đạo cho hắn.”
Hạ Lan Từ cũng không hề yếu thế, cùng quỳ xuống trước cổng Đại Ung. Một số quan viên của Đô sát viện phía sau cũng cùng quỳ xuống theo.
Những triều thần đang chuẩn bị đến Thông chính ti để dâng sớ, hoặc những người nghe tin mà vội vã đến cũng đều dừng bước, có người quỳ xuống theo, cũng có người nhìn về Hoàng Thành phía trước.
Sắc trời tối tăm, tuyết lại bắt đầu chậm rãi rơi xuống.
Quan lại quỳ trước cổng thành bất giác ngày càng nhiều hơn, có người của Lễ Bộ, Công Bộ, Hình Bộ, Hàn Lâm Viện, Viên ngoại lang, Cấp sự trung, Chủ sự, Đại sứ, Phó sử,… đến các quan viên lớn nhỏ, thậm chí còn có những người từ nhà biết tin vội vã chạy đến.
Bất kể là thần tử hay sĩ tử, lúc này đều giống như một đám người đơn thuần muốn bảo vệ người đọc sách.
Dần dần còn có một nhóm quan lại không có phẩm cấp hay cấp bậc cũng bắt đầu quỳ xuống theo, ngay cả những binh sĩ vốn đang canh giữ cổng thành cũng có người theo đó mà quỳ xuống — cho dù không biết chữ, nhưng bài “Thập Mạ Gián Sớ” của Lục Lục nguyên đã sớm được truyền tụng trên phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-248.html.]
Giống như hạt kê giữa biển lớn, nhưng lại dần dần tụ họp ít thành nhiều. Người quỳ đông kín đầy trên đất.
Gió mùa đông lạnh run bần bật, tuyết rơi nhanh chóng phủ kín mặt đất và cơ thể mọi người, một vùng tuyết trắng xóa, nhưng lại phản chiếu làm cho ngoài cổng cung cũng dần dần sáng lên, tiếng kêu bi thương phẫn nộ không ngừng vang lên bên tai.
“Thánh thượng! Thần không làm quan nữa! Xin ngài hãy lắng nghe lời của mọi người một chút đi!”
“Đây là nỗi oan to lớn, trời cao chứng giám, sao có thể dung thứ!” “Đạo trời khó trái, Thăng Tiên Lâu này không thể xây nữa!”
“Thánh thượng, những điều chúng thần thỉnh cầu hôm nay đều là vì ngài, vì thiên hạ này!”
“Hàng chục vạn dân chúng đang chịu khổ chịu nạn, hôm nay nếu không nói thẳng, khi ta c.h.ế.t rồi sao dám gặp thánh nhân, làm sao xứng với mấy mươi năm đọc sách thánh hiền nữa chứ!”
Có người nói xong thì bật khóc lên.
Có những lão thần đã lớn tuổi, sức không chịu nổi nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, cũng có người đập đầu xuống đất đến nỗi mặt đầy vết máu.
Còn có người nhân cơ hội này nói: “Thánh thượng! Cầu xin ngài trừ khử gian nịnh, sớm lập quốc bản!”
Ngày Nhị Hoàng tử thất thế cũng là lúc Đại Hoàng tử đắc ý.
Ba vị Các lão Nội các nghe tin cũng lập tức từ phủ đệ vội vàng đến nơi. Bon họ dâng sớ, Thánh thượng không nghe.
Dù đã ra lệnh khống chế, cũng không ngăn được sự phẫn nộ của nhóm văn thần
— chức quan cũng không làm, còn có gì đáng sợ nữa chứ.
Họ bị kẹt giữa hai bên cũng rất khó xử, hiện giờ thế cục rõ ràng đã mất khống chế, ba vị Phụ thần Nội các đều dứt khoát đồng loạt dâng thư từ quan — đây cũng là hành động quen thuộc của quan trường Đại Ung.
Hiếm có vị Các lão nào chưa từng dâng mười bảy, mười tám lá thư từ quan, chỉ là cả ba người cùng đồng loạt thỉnh cầu cũng là chuyện hiếm thấy.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ, có thể ngồi vững vị trí Phụ thần Nội các đều là người vừa có thể được Thánh thượng tin cậy, lại có thể được trăm quan ủng hộ.
Ngược lại, đó chắc chắn là nửa bước khó đi. Trong cấm cung.
Sau khi Thuận Đế nghe tin, nhìn ba phần thư từ quan được dâng lên thì cơn giận trong lòng cũng trào lên.
Tiếng khóc của Lệ Quý Phi vẫn giống như đang phảng phất bên tai.
“… Thần thiếp, thần thiếp đều ở trong cung, cũng không biết gì về chuyện này, chắc là do trước đây huynh trường nghèo đến sợ hãi, nên mới… Nhưng Tuân nhi quả thực không biết gì, thần thiếp biết các triều thần đều không vừa mắt hắn, nhưng, nhưng… Hắn chỉ là tính tình hơi nóng nảy, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện này.”
“Thánh thượng, nếu thật sự khó khăn, trang sức châu báu gì thần thiếp cũng không cần, bây giờ sẽ ra lệnh cho hậu cung cắt giảm chi tiêu, đều cho ngài mang đi cứu trợ thiên tai …”
Việc này không chỉ liên quan đến Lệ Quý Phi, mà còn liên quan đến thể diện và quyền lực của ông ấy.
Nhưng tiếng dâng thư thỉnh cầu vẫn liên tục vọng lại không ngừng từ bên ngoài cửa cung, ồn ào đến mức khiến người ta không thể nghỉ ngơi.
Cuối cùng, Thuận Đế bất đắc dĩ xoa ấn đường, được thái giám đỡ ra ngoài cửa.
Vừa ra đến cửa trước điện, ông ấy đã thấy ba vị đại thần Nội các cùng các đại thần Thượng thư đều đang quỳ trước cửa cung.
“Trước tiên các khanh hãy khuyên đám người bên ngoài cung lui về cho Trẫm.” Ba vị đại thần Nội các đã sớm đạt được sự đồng thuận ngầm.
Chuyện này đã dần dần trở thành cuộc tranh đấu giữa Hoàng đế và văn thần, không thể lùi bước thêm nữa, huống hồ chuyện này vốn dĩ là thần tử có lý.
“Thánh thượng, khuyên không được nữa…” “Lão thần quả thực đã tận sức…”