PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 249
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:44:17
Lượt xem: 37
Khi Hạ Lan Từ nghe tin Thánh thượng quyết định điều tra lại vụ án Ích Châu, hơn nữa tạm dừng việc xây dựng Thăng Tiên Lâu, lấy số tiền xây dựng đó để cứu tế thiên tai cho Ích Châu, bù đắp quân phí ở cửu biên và khao thưởng biên quân, thân hình mảnh mai của nàng lung lay sắp đổ trong gió lạnh, gần như kiệt sức ngoài cổng cung.
Sau khi được Sương Chi nửa kéo nửa đỡ trở về phủ, nàng đã lâu rồi mới bị cảm lạnh, mê man suốt mấy ngày trời.
Cũng may trong phủ vẫn còn ấm áp, cũng không thiếu dược liệu.
Diêu Thiên Tuyết đã đến thăm nàng ba lần, cuối cùng Hạ Lan Từ cũng có chuyển biến tốt, bình hoa bên giường cắm hai cành mai vàng, mùi hương thoang thoảng thấm vào người, Sương Chi nói: “Đều là những người ngoài phủ gửi đến, bây giờ mỗi ngày ngoài phủ đều có rất nhiều người đến tặng đồ!”
Hạ Lan Từ khẽ gật đầu.
Lần thứ tư Diêu Thiên Tuyết đến phủ thăm hỏi, thấy cuối cùng khí sắc nàng cũng tốt hơn, mới cắn răng hỏi: “Tiểu Từ, muội có muốn gặp hắn không?”
Hạ Lan Từ nói: “Làm sao gặp? Nhưng không phải chiếu ngục…” Không cho phép người nhà thăm hỏi sao.
“Dù sao Tề Xuyên cũng là quan của Cẩm Y Vệ, ta đã nhờ chàng ấy nghĩ cách… Có thể để muội vào chiếu ngục một lần, nhưng chỉ có thể vào đó một nén nhang, nhiều hơn chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.”
Chiếu ngục trong ngày đông giá rét quả thật lạnh đến mức đóng băng.
Trên song cửa đều có một lớp sương mỏng, Hạ Lan Từ quấn chặt áo choàng trên người, đội mũ có màn che, cẩn thận bước vào, viên quan đã được sắp xếp trước cung kính dẫn nàng đi vào, chỉ điểm: “Ở ngay bên trong, phu nhân yên tâm, Trạng nguyên công không có gì nghiêm trọng, chỉ là chịu chút khổ cực thôi.”
Hạ Lan Từ khẽ nói: “Đa tạ.”
Bên trong còn lạnh thấu xương hơn, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết cùng với âm thanh xiềng xích va chạm, nàng hít một hơi thật sâu mới đi tiếp về trước, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa nhà lao, tháo mũ có màn che, dùng tay gõ nhẹ.
“Đa tạ đã nhắc nhở, nhưng chắc vẫn chưa đến giờ phát cơm mà, với lại ta thực sự…”
Hạ Lan Từ sửng sốt.
Người vừa nói chuyện cũng nhướng đôi mắt đào hoa sững sờ nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau không nói, cuối cùng Lục Vô Ưu không nhịn được, lên tiếng trước: “Sao nàng lại gầy nhiều như vậy, có ăn uống đầy đủ hay không?” Hắn thật vất vả mới chăm nàng béo lên được.
Hạ Lan Từ: “…?”
Người nên nói lời này là ta nói mới đúng.
------oOo------
Chương 74
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-249.html.]
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chiếu ngục nằm ở Bắc Trấn Phủ Ti của Cẩm Y Vệ, phần lớn để giam giữ những tội thần bị Thánh thượng đích thân hạ chiếu chỉ bắt giữ, không qua Tam Ti, hay có thể coi là ngục riêng của Đại Ung.
Không cửa sổ, không góc cạnh, bốn bức tường đều là đá cứng, không bị nước lửa xâm nhập, không thấy ánh sáng mặt trời.
Xuyên qua ánh nến bên cửa lao, còn có thể nhìn thấy những vết m.á.u loang lổ trên tường đá, giờ phút này vì quá lạnh giá, nước cũng đóng thành băng, trên song sắt tối tăm cũng kết một lớp sương mỏng, mặt trên còn treo ngược vài mảnh băng.
Thậm chí Hạ Lan Từ còn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh lưu lại từ năm này qua tháng nọ, cùng một ít mùi thối từ xa bay tới, không khỏi làm tim người ta thắt chặt — cũng may là đang vào đông.
Người nàng quen thuộc lúc này đang cong gối tựa lưng vào tường, ánh nến chập chờn chiếu lên dáng vẻ của hắn, Lục Vô Ưu trước giờ luôn tuấn tú như nước, khuôn mặt thanh nhã, nhưng hiện giờ ngoài đôi mắt kia không có thay đổi gì quá lớn, thì đường nét gò má hắn đã gầy đi rõ rệt, cảm giác ôn hòa hơi rút bớt đi, thay vào đó là vẻ anh tuấn sắc sảo, một loại cảm giác sắc bén trước đây chưa từng có.
Giống như những chiếc xương sống kiêu ngạo khí phách bị kích thích mà trỗi dậy.
Nàng bị Lục Vô Ưu cắt ngang cướp lời, đành nói chậm nửa nhịp: “Đừng nói về ta nữa, ta ở bên ngoài muốn ăn cái gì cũng có, chàng thì sao?”
Lục Vô Ưu nhất thời không trả lời.
Hạ Lan Từ đang quan sát hắn, hắn cũng đang đánh giá Hạ Lan Từ, đêm đó lúc uống rượu trước khi ra ngoài, hắn còn ôm nàng thật chặt, biết trên người nàng có bao nhiêu thịt, khó khăn lắm mới nuôi nàng thành một đóa hoa phú quý chốn nhân gian, mà bây giờ mới qua bao lâu chứ, nàng lại trông như người không ăn khói lửa nhân gian rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo bị che khuất trong áo choàng, cằm đều gầy đi mấy phần, còn mang theo chút trắng bệch ốm yếu, sắc môi cũng không còn tươi tắn như trước, người như cành liễu, eo thon buộc chặt, giống như gió thổi qua là ngã.
Hạ Lan Từ lại đến gần thêm một bước, gần như áp sát vào song sắt. Lục Vô Ưu hỏi: “Nàng có muốn vào không?”
Hạ Lan Từ khựng lại, vừa rồi cai ngục không mở cửa cho nàng, nàng lưỡng lự nói: “Hay để ta đi hỏi…”
“Không cần hỏi.”
Lục Vô Ưu đứng dậy, trên tay xuất hiện một sợi chỉ bạc, chỉ hai ba động tác, cửa lao đã mở ra.
“…”
Hạ Lan Từ muốn nói lại thôi: “Chàng…”
Nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra, dù với bản lĩnh của Lục Vô Ưu thì ra vào chiếu ngục không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn chọn bị vây khốn ở đây, bởi vì nếu hắn bỏ trốn thì sẽ thực sự trở thành loạn thần tặc tử, bản tấu chương đẫm m.á.u và nước mắt ấy cũng sẽ không còn ai coi trọng. Hắn lấy thân mình bị giam cầm trong ngục, tự vạch ra ranh giới cho bản thân để tìm kiếm công lý trong sự bất công.
Nàng im lặng, Lục Vô Ưu đã mở cửa ra.
Bên trong càng thêm tối tăm lạnh lẽo, có một mùi ẩm ướt phảng phất, hòa cùng những tiếng kêu thảm thiết mơ hồ vang lên, khiến người ta càng thêm lạnh run.