Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 254

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:46:36
Lượt xem: 55

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày như nước chảy.

Lúc Hạ Lan Từ gặp lại Lục Vô Ưu, đã không biết bao nhiêu ngày đêm trôi qua.

Nàng vẫn giống như khi Lục Vô Ưu đi Ích Châu, tự mình làm chuyện của mình, một mình tới tới lui lui trong phủ đệ vắng lặng, nhưng mỗi một khắc đều bị kéo dài vô hạn, ngày và đêm dài đằng đẵng giống như vĩnh viễn không đến được điểm cuối.

Như thể người bị giam trong chiếu ngục không chỉ có mình hắn.

Bởi vì nhận được tin tức chậm một bước, Lục Vô Ưu tự mình ngồi xe ngựa trở về, Hạ Lan Từ còn đang khoác áo dày, trong tay cầm một lò sưởi nhỏ, ngồi ở trước sân nhìn cây non trong phủ mà ngẩn ngơ, nhìn bông tuyết ào ạt rơi xuống đất, bỗng nghe thấy một tràng tiếng bước chân vững vàng lại nhẹ nhàng.

Nàng vô thức nhìn về phía cửa.

Ban đầu không ôm kỳ vọng gì, nhưng đôi mắt đột nhiên mở to.

Nam tử trẻ tuổi đã thay bộ áo xanh và khoác áo choàng dài, dáng dấp thẳng tắp như cũ từ cửa đi vào, hắn hơi nới lỏng vạt áo, trên đầu còn dính vài bông tuyết, sau đó lập tức đi về phía nàng.

Hạ Lan Từ còn chớp chớp mắt, sững sờ không dám tin.

Nam tử trẻ tuổi không gì không làm được kia lại gầy gò đi không ít, hắn cúi người về phía nàng, sau đó ngã xuống, Hạ Lan Từ cuống quýt đem lò sưởi nhỏ trong tay ném sang bên cạnh, giang hai tay đón được hắn, giọng nói trong trẻo và dịu dàng vang lên bên tai: “ — ta đã trở về.”

Hạ Lan Từ vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng chỉ ngơ ngác ôm hắn, hốc mắt từ từ đỏ lên.

Cơ thể nặng trịch của Lục Vô Ưu áp sát đến, đầu tựa vào cổ nàng, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, hơi thở nhẹ nhàng, giọng nói êm ái khẽ khàng vang lên: “Sao không có phản ứng gì vậy? Thật sự không nhớ ta sao?”

Lúc này cuối cùng Hạ Lan Từ mới hơi hoàn hồn, giữ lấy cánh tay hắn nói: “… Không kịp phản ứng lại.”

Muốn nói hắn nặng, nhưng rõ ràng lại cảm thấy hắn nhẹ hơn trước.

Lục Vô Ưu khẽ cười, còn chưa kịp nói thêm thì chợt nghe Hạ Lan Từ nhẹ giọng nói: “Nhớ.”

Đã nhớ đến ảo giác rồi.

Cái nhìn đầu tiên vừa rồi, nàng còn tưởng đó chỉ là ảo giác.

Lục Vô Ưu lại im lặng một lúc, ôm lấy nàng, sau một hồi lâu mới từ từ buông tay, đứng dậy nói: “Ta phải đi tắm trước.”

“…”

Hạ Lan Từ cạn lời trong chốc lát, nắm lấy ống tay áo hắn, còn có chút lưu luyến: “Không phải chàng đã đổi quần áo rồi sao, không cần gấp như vậy.”

Lục Vô Ưu nói: “Không được, không tắm rửa sạch sẽ thì sao hôn nàng được.”

Hạ Lan Từ càng thêm cạn lời, nhưng nàng cũng đứng dậy theo sát hắn, nói: “Vậy ta giúp chàng tắm.”

Lục Vô Ưu khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói: “Nàng đổi hồn rồi sao? Sao còn muốn nhìn ta tắm rửa, không thích hợp lắm đâu.”

Nàng đúng lý hợp tình nói: “Không phải chàng đã giúp ta chà lưng rồi sao.” Lục Vô Ưu nói: “Nhưng chúng ta đã rất lâu không gặp, ta sẽ thẹn thùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-254.html.]

Hạ Lan Từ cũng không vòng vo nữa: “Có phải vết thương vẫn chưa lành không, lần trước ta còn chưa kịp nhìn kỹ, chàng để cho ta xem lại…”

Lục Vô Ưu xoa nhẹ đầu nàng rồi nói: “Sao ta lại cảm thấy nàng ngày càng nhiệt tình, nhưng mà không cần, dù sao…” Hắn thấp giọng nói: “Sớm hay muộn nàng cũng có thể nhìn.”

Hạ Lan Từ: “…”

Người này ở trong chiếu ngục ai ai cũng khiếp sợ hơn một tháng, vậy mà chỉ giống như người đi xa nhà một chuyến trở về.

Bóng lưng Lục Vô Ưu đi về phòng tắm, thân hình chỉ gầy đi, nhưng đôi vai lại rộng hơn vài phần, có thể ngăn gió tuyết, có thể gánh vác núi sông.

Nàng không nhịn được vẫn gọi hắn lại.

Bước chân Lục Vô Ưu dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn qua: “Làm sao vậy?” Hạ Lan Từ khẽ cắn môi dưới, nói: “Vậy chàng có nhớ ta không?”

Có lẽ Lục Vô Ưu hoàn toàn không đoán được nàng sẽ hỏi vậy, quay bước lại, đứng trước mặt Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ vô thức ngẩng đầu, luôn cảm thấy có phải hắn còn cao hơn một chút hay không.

Lục Vô Ưu cúi đầu, khẽ chạm môi vào ngọn tóc nàng, ngón tay dài lạnh lẽo chạm vào má nàng, sau đó chợt nghe hắn cười mềm mại nói: “Có lẽ nếu những gì ta nghĩ có thể thành hiện thực, chắc là hiện giờ nàng đã không xuống nổi giường rồi…”

“…???”

Có thể làm cho sự cảm động của nàng kéo dài thêm một chút không?

Vành tai Hạ Lan Từ hơi đỏ lên, yên lặng nói: “… Chàng đi tắm đi.”

Lục Vô Ưu cười khẽ, lại chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, mới chậm rãi rũ mắt xuống, đường nét của hắn sắc bén không ít, tuy vẫn tuấn mỹ nhanh nhẹn như trước, nhưng đôi mắt hoa đào mang theo sự tùy tiện phóng đãng đã bị sự điềm tĩnh trầm lắng lấn át phần nào, dù quyến rũ thì vẫn quyến rũ, nhưng nhiều hơn một hương vị khó thốt nên lời.

Làm cho người ta phảng phất cảm thấy, so với một thiếu niên thì hắn đã dần giống một nam nhân hơn.

“Vậy nói chuyện thêm một lát đi.” Hắn khẽ thở dài, nói với nàng chuyện xử trí của mình, tiện thể nói: “Ta cũng không nhớ rõ đã qua bao lâu, cảm giác giống như ta đã bị giam ba năm, thời thời khắc khắc nghĩ muốn vượt ngục, thậm chí ta còn đang nghĩ vượt ngục rồi trở về hẳn là cũng sẽ không bị phát hiện, nhưng như vậy khó tránh có vẻ quá vô trách nhiệm… Kết quả xử lý tốt hơn ta tưởng, ta còn nghĩ mình sẽ bị giáng chức thành dân thường, đeo gông cùm lưu đày ba ngàn dặm gì đó, nhưng nói thật, ta cũng không muốn tới một nơi như Hoảng Châu lắm đâu.”

Hạ Lan Từ nắm lấy bàn tay hắn đang chạm vào mặt mình. “Vậy chàng định…”

“Cứ giả vờ đến Hoảng Châu thôi, sau đó trên đường đi thì đổi hướng về nhà, trở về tiêu d.a.o hai năm trước, chờ Tiêu Hoài Trác gần c.h.ế.t rồi nói sau, nếu…” Khóe môi hắn gợn lên một nụ cười hơi mỉa mai: “Nếu ông ấy thật sự để cho Tiêu Nam Tuân lên ngôi, đoán chừng cách ngày mất nước cũng không xa, ta đang cân nhắc có nên như Kinh Kha hành Tần vương (*) nữa hay không. Nếu là Tiêu Nam Bạc thượng vị, thì ta sẽ xem lại. Nói thật, ta thật sự không quá thích bọn người Tiêu gia. Tiêu Nam Bạc và cha hắn mới là cùng một khuôn đúc ra, không phải hắn cùng chính phi của mình tình cảm sâu đậm sao, vậy là nàng chưa từng thấy qua hắn nuôi kiều thiếp ở ngoài thành rồi, nếu không là tiểu Lệ Quý Phi của hắn, à không, hiện giờ là Lệ Phi mới đúng, ta còn tưởng hắn đối với thứ mẫu của mình có ý gì đó. Đúng rồi, phụ tá ở phủ của Tiêu Nam Tuân có người của Tiêu Nam Bạc, vấy bẩn sự trong sạch của vị hôn thê hắn – tiểu thư An Định Bá để kéo dài hôn sự là biện pháp tên phụ tá kia đưa ra, chuẩn bị sau này lấy làm nhược điểm, đáng tiếc trên đường được nàng cứu nên người không có việc gì — thật đúng là thứ thối tha thì ở cùng một chỗ.”

(*) Kinh Kha hành thích Tần Vương (荆轲刺秦王) là một câu chuyện nổi tiếng từ thời Chiến Quốc, kể về Kinh Kha, một thích khách được Thái tử Đan của

nước Yên phái đi ám sát Tần Vương Doanh Chính (Tần Thủy Hoàng). Dù tiếp cận Tần Vương thành công, Kinh Kha thất bại trong việc ám sát và bị giết. Điển tích này thường được nhắc đến như biểu tượng của lòng dũng cảm nhưng cũng là bài học về sự thất bại khi không quyết đoán và chuẩn bị kỹ lưỡng.

Hạ Lan Từ vốn đang muốn nói gì đó, nghe xong lại trầm mặc, trong mắt mơ hồ có chút ưu sầu.

Vị Đại Hoàng tử kia nàng cũng chưa gặp qua mấy lần, trong ấn tượng của nàng hắn bị Tiêu Nam Tuân khi dễ nhục nhã ác liệt, lại bởi vì Phụ hoàng có thành kiến mà có vẻ đặc biệt đáng thương, nhưng ai có thể nghĩ…

Lục Vô Ưu chạm vào mặt nàng xong, lại chạm lên tay nàng, cầm lấy ngón tay nàng cẩn thận vuốt ve, giống như đang cảm nhận gì đó, đồng thời giọng điệu thản nhiên nói: “Nhà ta bên kia, chính là nơi lúc trước ta từng nói với nàng, nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng đúng thật là có một nơi… tự do như vậy. Nàng theo ta đến đó, đại khái không ai dám bắt nạt nàng, có người ham muốn, có thể trực tiếp đánh hắn, nàng muốn tự mình ra tay đều được…”

Hà Lan Từ bị hắn cọ đến ngứa cả ngón tay, lập tức nắm lấy tay hắn, ngẩn ngơ nói: “Nhưng chàng không muốn làm quan Nhất phẩm, quyền thần, cải cách hệ thống quan lại… trị quốc bình thiên hạ, mở ra thái bình muôn đời sao??”

Nàng thuật lại lời Lục Vô Ưu từng nói một lần. Những lời này nghe lại đặc biệt khiến người ta xấu hổ.

Lục Vô Ưu im lặng nói: “Trí nhớ của nàng tốt như vậy từ lúc nào thế?” Hạ Lan Từ nhỏ giọng nói: “Trí nhớ của ta vẫn luôn không tệ mà.”

Loading...