PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:48:27
Lượt xem: 64
Khi bọn họ quay lại trên thuyền ba lá, chỉ thấy tên đại hán đầu xỏ không cam lòng nói: “Này huynh đệ, ngươi thuộc bang phái nào vậy? Chúng ta đều là dân giang hồ cả, đừng có tuyệt tình quá mà, ta là người của bang Thương Sơn đó! Ngươi cứ lấy hết đồ, để cho chúng ta đi có được không…”
Lục Vô Ưu cúi người xuống, trong tay xoay tròn, rút ra một con d.a.o phóng, giống như lúc ở Ích Châu đối phó với Tào Hiển An vậy, lặp lại chiêu cũ dùng lưỡi d.a.o lạnh lẽo vỗ nhẹ lên mặt hắn ta, mỉm cười dịu dàng nhưng uy lực tràn đầy: “Bang Thương Sơn là bang phái gì? Giới thiệu xem nào.”
Một luồng sát khí nồng đậm lan tỏa.
Không khí xung quanh dường như lạnh lẽo hẳn đi trong chớp mắt.
Tên đại hán toát mồ hôi lạnh, nói: “Ngươi… ngươi biết rồi thì đừng có sợ nhé! Bang Thương Sơn chúng ta là một trong ba bang lớn ở Hoảng Châu này đấy!”
Lục Vô Ưu trầm ngâm, nhìn hắn ta với ánh mắt như thể “hóa ra còn có hai con dê béo bở như các ngươi nữa”, tên đại hán lập tức nói tiếp: “Bang phái chúng ta tổng cộng có mấy nghìn người, à không, cả vạn người! Huynh đệ ngươi cân nhắc kỹ đi! Nếu bị phát hiện, cho dù các người biết bay cũng thể không thoát được đâu!”
Sau khi suy tư một lát, Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Thả các ngươi ra thì cũng có thể, từ nay trở đi, các ngươi theo ta là được.”
Tên đại hán sững sờ: “…!”
Lục Vô Ưu thu lại nụ cười, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: “Nếu không thì g.i.ế.c hết vậy.”
Lúc này không chỉ tên đại hán mà ngay cả những người bên cạnh hắn ta cũng vội vàng nói: “Ấy ấy khoan đã huynh đệ ơi! Đại ca! Ngươi để chúng ta suy nghĩ một chút đã! Ngươi còn chưa nói ngươi thuộc phe nào mà! Ngươi là bang phái gì vậy?”
Lục Vô Ưu lại mỉm cười: “Xin lỗi nhé, tại hạ mới tới nhậm chức Thôi quan của phủ Tùy Nguyên, tiện thể đến đây để chào hỏi.”
Đám đại hán: “…?”
Sương Chi cũng sợ ngây người.
Hạ Lan Từ giúp nàng ấy khép lại cái cằm sắp rơi xuống đất, nghĩ thầm trong lòng, Lục Vô Ưu quả không hổ danh là… xuất thân từ nguồn cội của hắn, cách “cướp đánh cướp” thế này dùng thật là thành thạo.
Chờ đến khi họ tiếp tục đi về phủ Tùy Nguyên trên con thuyền mới, Hạ Lan Từ vừa kiểm kê tang vật trong khoang thuyền vừa khẽ nói: “Nhà chàng không phải xuất thân từ bang phái giang hồ sao? Những bang phái ở đây…”
Lục Vô Ưu đang vẽ bản đồ phân bố các bang phái quanh Hoảng Châu dựa theo lời khai mà hắn ép hỏi được, thuận miệng trả lời: “Ta xuất thân từ môn phái chính đạo, làm sao biết được loại băng đảng địa phương này chứ.”
“Còn có sự khác biệt sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Đương nhiên, nếu so sánh ngang hàng thì ta sẽ thấy rất mất mặt đấy.”
Hạ Lan Từ không nhịn được mà nói: “Nhưng trông chàng rất thành thạo mà.”
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên mà đáp lại nàng: “Bởi vì nhà ta còn một nửa là tà môn ma đạo tuy nhiên đã hoàn lương rồi.” Vẽ xong bản đồ, hắn cũng không khỏi cảm thán: “Khó trách Hoảng Châu nghèo như vậy, cái nơi quỷ quái này sắp tự lập rồi. Chỉ riêng chức Thôi quan phủ Tùy Nguyên này, trước ta đã có ba người được bổ nhiệm, tất cả đều xin từ chức rồi bỏ chạy, mới bị Tiêu Hoài Trác ném lên đầu ta, thật là khổ tâm cho ông ấy nhỉ.”
Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng định làm thế nào?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Muốn bảo vệ bên trong, trước tiên phải chống bên ngoài, đầu tiên phải tiêu diệt cái đám giặc cướp này trước đã.”
Hạ Lan Từ không khỏi nói: “… Chàng nói có phải ngược rồi không?”
Trước khi đến phủ Tùy Nguyên, Lục Vô Ưu lại đi dọa nạt thêm một phen khiến đám đại hán sợ hãi ngoan ngoãn như chim cút. Bên này Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thống kê xong, lại hơi bị say sóng, may mà thuyền cũng sắp dừng lại.
Bến đò của phủ Tùy Nguyên cũng tiêu điều lắm.
Mặc dù chức Thôi quan không cao thế nhưng trong phủ cũng được coi là nắm quyền thực sự, chỉ đứng sau Tri phủ, Đồng tri và Thông phán của một phủ, vậy mà quan mới đến nhậm chức, ngay cả một người đón tiếp cũng không có.
Xuống thuyền đến dịch quán đổi ngựa thì lại phát hiện trạm dịch tồi tàn này không có lấy một con ngựa, chỉ có một ông già điếc làm gác cổng: “Hả? Ngựa á? Ngựa đều bị cưỡi đi hết rồi! Gì cơ? Dịch thừa á? Chạy mất luôn rồi!”
Tên đại hán vừa nãy xoa tay nịnh nọt: “Đại nhân, chúng ta có ngựa, đang buộc ở rừng nhỏ bên kia kìa.”
Lục Vô Ưu: “…” Hạ Lan Từ: “…”
Thật đúng là làm quan còn không bằng làm cướp.
Tiến gần đến thành Nguyên Hương, nơi đặt phủ nha Tùy Nguyên, cuối cùng cũng cảm nhận được chút dấu hiệu của hơi người. Đến cổng thành, đưa ra văn thư, trên cổng thành mới có người xuống, lịch sự nói: “Không biết Thôi quan đại nhân đến đây, ti chức có lỗi không tiếp đón từ xa, thế nhưng mấy người phía sau là…”
Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “Là hộ vệ ta mời tới.”
Đám đại hán lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, vênh vang đắc ý. Hạ Lan Từ đeo mạng che mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-257.html.]
Người mới tới nghi hoặc nhìn cái đám người đằng sau đầy vẻ cướp bóc, nói: “Được, được rồi, ti chức là Triệu Kinh lịch của phủ Tùy Nguyên, Thôi quan trạch cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cho ngài, xin mời ngài đến phủ nha.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Không biết Phủ đài đại nhân đang ở đâu?”
Triệu Kinh Lịch căng thẳng nói: “Phủ đài đại nhân thân thể không khỏe, đang dưỡng bệnh bên ngoài.”
“Vậy còn Đồng tri và Thông phán…”
Triệu Kinh lịch nói: “Đồng tri vừa mới xin từ chức, chưa bổ nhiệm người mới. Trong ba vị Thông phán, một vị đang bệnh, một vị mẫu thân vừa mất nên về để tang, chỉ có Liễu Thông phán đang ở trong phủ nha thôi.”
Vừa nói họ vừa đã đi đến nơi. Hạ Lan Từ ngước mắt nhìn thấy cổng phủ nha, tuy tốt hơn dịch quán rất nhiều nhưng vẫn có phần tồi tàn, không ngờ lại dấy lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Vừa đến cổng, Triệu Kinh lịch đi thông báo, chưa đầy một khắc sau đã nghe thấy tiếng người hối hả bước ra, lớn tiếng nói: “Lục đại nhân, Lục đại nhân cuối cùng ngài cũng đến rồi! Ta mong ngài đến —”
Một nam nhân thấp béo mặc quan phục Lục phẩm địa phương hớn hở chạy về phía Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng tránh sang một bên, lịch sự nói: “Xin chào Liễu đại nhân, không biết chúng ta có quen biết không?”
Đối phương không hề để ý mà nói: “Không quen, thế nhưng danh tiếng của Lục Lục nguyên thì ta có nghe qua. Hiện nay sự vụ trong phủ rất nhiều, xin Lục đại nhân nhanh chóng bắt đầu công vụ…”
Đang nói chuyện, Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu đều nhìn thấy trên chiếc bàn phía sau chất một đống văn thư, gần như sắp rơi xuống đất đến nơi.
Hạ Lan Từ từng nghe nói về tình trạng lười biếng trong công vụ, tuy nhiên lại không ngờ cả một phủ trên dưới lại có thể lười đến mức này.
Nhất thời, nàng còn có chút sửng sốt.
Liễu Thông phán đưa tay lên ôm trán: “À phải rồi, ta phải đi ngủ một lát đã, ta đã làm việc liên tục bảy canh giờ rồi, ta không chịu nổi nữa…”
Nói xong, vị Liễu đại nhân này lập tức lăn về phía Thông phán trạch.
Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ nhìn nhau ngơ ngác, Lục Vô Ưu bước vào trước rồi nói: “Cứ xem qua đã.”
Hạ Lan Từ ngập ngừng: “Ta cũng phải vào sao?”
Lục Vô Ưu quay đầu lại, ngón tay khẽ chạm vào trán nàng: “Ta đâu có mang theo sư gia, ngoài nàng ra thì còn ai nữa?”
Nơi này tuy nghèo, thế nhưng sự vụ lộn xộn lại không ít.
Hạ Lan Từ cởi mạng che mặt, lấy từ trên bàn một xấp văn thư, bắt đầu xem xét. Lục Vô Ưu cũng lấy một xấp khác. Thanh Diệp mang theo Sương Chi chỉ huy những người còn lại đem hành lý vào Thôi quan trạch. Lục Vô Ưu gọi đại hán kia và một viên lại khác của phủ lại, chuẩn bị hỏi chuyện.
Lục Vô Ưu vừa định mở miệng, đã phát hiện cả hai người đều đang nhìn chằm chằm Hạ Lan Từ mà ngẩn người.
Tên đại hán cùng tên viên lại kia đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo tỏa ra giống như xung quanh đột ngột lạnh đi, hai người lập tức tỉnh táo lại.
Hạ Lan Từ hoàn toàn không hay biết, vừa xem vừa hỏi, ngồi đối diện với Lục Vô Ưu trước án thư, giống như quay trở lại thư phòng của hai người.
“Từ Từ.”
“Hửm?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khoan đã, hắn gọi nàng là gì?
Hạ Lan Từ vẫn còn đang ngẩn người, Lục Vô Ưu đã rất tự nhiên nói: “Nàng lại đây một chút.”
“Làm gì?”
Hắn kéo ghế lại gần rồi nói: “Nàng ngồi xa thế thì làm sao mà bàn bạc được.”
Hạ Lan Từ nghĩ cũng phải, cái bàn này khá dài, nàng không thể với tới chỗ Lục Vô Ưu được cho nên lập tức ngồi sang bên cạnh hắn, nghe thấy Lục Vô Ưu khẽ nói: “Trước hết hãy phân loại các sự vụ khác nhau đã, ta thấy có đơn khiếu kiện, có văn thư từ các huyện nha gửi đến, còn có…”
Hắn chưa nói hết câu, đã thấy cô nương xinh đẹp bên cạnh xắn tay áo lên, hứng khởi bắt đầu làm việc.
“Lục…” Vừa sắp xếp, Hạ Lan Từ định mở miệng, lại nhớ tới cách gọi khiến người ta xấu hổ vừa rồi của hắn, nghĩ rằng có lẽ vì có người ngoài nên hắn không tiện gọi là ‘Hạ Lan tiểu thư’.
Hay là nàng cũng nên thuận theo nhỉ?
Nàng do dự xấu hổ một chút, rồi cũng đổi cách xưng hô: “Tễ An, cái đó… Chàng không phải nói muốn tiêu diệt giặc cướp trước sao?!”