PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:50:07
Lượt xem: 42
Nhưng ông ta còn chưa kịp rời đi, đã bị số phận giữ cổ lại, giọng nói của Lục Vô Ưu vẫn rất hòa ái: “Liễu đại nhân chớ vội, về chuyện tiêu diệt giặc cướp ở Hoảng Châu, hạ quan còn nhiều việc muốn thương thảo cùng Liễu đại nhân.”
Liễu Thông phán bối rối: “… ??? Chúng ta muốn diệt cướp từ khi nào vậy?” Trong mắt ông ta chỉ thiếu dòng chữ “Ngài điên rồi à?”.
Lục Vô Ưu điềm nhiên cười nói: “Chính là lúc này đây. Người đâu, pha trà, mời Liễu đại nhân ngồi lại, chúng ta từ từ bàn bạc.”
Hạ Lan Từ bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, nàng tự động đứng dậy đi pha trà thì bị Lục Vô Ưu nắm lấy cánh tay: “Không bảo nàng pha.”
“Ừ? Nhưng ta cũng biết pha mà.”
“Nàng pha cho ta là đủ, pha cho ông ta làm gì.”
Liễu Thông phán: “…” Ông ta định thần lại, khổ tâm nói: “Lục đại nhân, tuy rằng ta rất hiểu chí hướng lớn lao của ngài, nhưng ta khuyên ngài nên từ bỏ chuyện diệt cướp đi, ngài biết nha phủ của chúng ta có bao nhiêu người không? Còn bọn cướp ở Hoảng Châu thì có bao nhiêu tên chứ? Không giấu gì ngài, cướp ở Hoảng Châu có ba đại bang, còn gọi là ba đại họa, cộng lại có lẽ đủ cả
chục nghìn người, chẳng khác gì một đội dân binh. Chúng ta cứ ở trong phủ thành giải quyết chút chuyện khó khăn của dân chúng là được, không cần phải…”
Không cần đi tìm đường chết! Chẳng phải sống thì tốt hơn sao?
Hơn nữa với chút bổng lộc ít ỏi đó cũng không thể thăng quan ở nơi này, chỉ là mọi người kiếm miếng ăn mà thôi.
Nếu như trước đây Hạ Lan Từ có thể đồng ý với ông ta, nhưng hiện giờ sau khi chứng kiến nhiều động thái của Lục Vô Ưu, không hiểu sao nàng cũng sinh ra chút tự tin lạc quan, nàng nói: “Liễu đại nhân, việc là do con người làm nên, ngài hãy tin tưởng chàng ấy một chút, hơn nữa…” Nàng mang các sổ sách và văn thư đã được chỉnh lý xong đến: “Bọn cướp ở Hoảng Châu tội ác chồng chất, thực sự khiến dân chúng không yên, lâu dài như vậy, chỉ sợ Hoảng Châu ngày càng thêm nghèo khổ.”
Liễu Thông phán nghe nàng nói bằng một giọng dịu dàng thì thần sắc ông ta d.a.o động, vị phu nhân trước mắt đẹp đến mức không chân thật này lại rất nghiêm túc, ông ta suýt chút nữa đã tin rồi!
Đến khi tỉnh táo lại, Liễu Thông phán chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Chẳng phải cặp phu thê này cùng phát điên rồi sao! Còn muốn kéo ông ta lên thuyền giặc này nữa!
Ông ta cân nhắc nói: “Hay là, Lục đại nhân, ngài thật sự có ý định gì, ngài và phu nhân tự quyết định… không cần kéo theo hạ quan, nếu ngài vì công vụ mà… “hy sinh”, ta sẽ thay ngài báo cáo lên triều đình.”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy ta có thể sai khiến tất cả người trong nha phủ sao?”
Liễu Thông phán run rẩy nói: “… Ngài đừng bắt mọi người phải liều c.h.ế.t là được.”
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Đương nhiên sẽ không, nhưng còn có chuyện khác.” Hắn lấy sổ sách ra: “Diệt cướp cần chút kinh phí, thuế mùa đông này hình như chỉ thu được chưa tới ba phần? Ta xem qua, hình như những nhà nợ thuế đều là các đại hộ địa phương?”
Hắn mới đến có vài canh giờ thôi! Có phải người này tận tụy quá mức rồi không?
Liễu Thông phán câm nín gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng tốt nhất ngài cũng đừng động đến những đại hộ này.”
“Tại sao?”
Liễu Thông phán hạ giọng tiến lại gần nói: “Những đại hộ nơi khác đều có người thân làm quan trên triều, không dễ động vào, nhưng đại hộ ở chỗ chúng ta, ngoài việc có người làm quan, còn có người làm ăn với bên kia…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-259.html.]
Đương nhiên bên kia là chỉ Bắc Địch.
Nơi đây là biên cảnh, tuy trên lý thuyết việc buôn bán giữa hai nước được quản lý chặt chẽ, nhưng Hoảng Châu càng gần biên giới càng là nơi không ai quản lý, lợi nhuận buôn bán lớn, người nào có ô dù tất nhiên sẽ bất chấp nguy hiểm bí quá mà hóa liều.
Những con đường giao dịch chỉ giới hạn cho thương nhân bình thường và dân chúng bình thường.
Lục Vô Ưu nhàn nhạt: “Theo luật Đại Ung…”
Liễu Thông phán vội nói: “Lục đại nhân, ngài nói nhỏ chút. Nói là như vậy, nhưng nếu thực sự truy cứu sẽ phải đắc tội rất nhiều người, hơn nữa nếu không có những đại hộ này trấn giữ, chỉ sợ thành quách này cũng không yên ổn.”
Lục Vô Ưu nói: “Cảm ơn Liễu đại nhân đã nhắc nhở, ngài cứ đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ đi thu thuế.”
Liễu Thông phán ngây người: “Hả? Lục đại nhân ngài…”
“Yên tâm.” Lục Vô Ưu bình thản nói: “Hiện tại thứ ta không sợ nhất chính là đắc tội người khác.”
Lục Vô Ưu quay sang Hạ Lan Từ rồi nói: “Ta đi một lát rồi quay lại, đám người Tử Trúc sẽ ở lại với nàng.”
Hạ Lan Từ do dự nói: “Có lẽ nơi này vẫn còn an toàn, chàng có muốn mang thêm người đi không?”
“Không cần đâu.” Lục Vô Ưu gọi tên đại hán cầm đầu lúc trước tới: “Ngươi tên gì? Lát nữa gọi người của ngươi, theo bản quan đi thu thuế.”
Đại hán vội vàng xoa tay, căng thẳng nói: “Tiểu nhân tên Tôn Lý, chỉ có điều không biết thuế này phải thu thế nào?”
Lục Vô Ưu đáp: “Các ngươi thường thu thế nào thì cứ theo cách đó mà làm.”
Đại hán “a” một tiếng rồi nói: “Nhưng chúng ta thường….” Hắn ta lập tức hiểu ra, trên mặt nở nụ cười “hì hì” đầy vui vẻ: “Tiểu nhân hiểu rồi, lập tức gọi huynh đệ chuẩn bị!”
Thấy Lục Vô Ưu cùng đám người lắc lư rời đi, Liễu Thông phán ngây người hồi lâu vẫn chưa hồi thần, ông ta ngơ ngác nói: “Rốt cuộc… những người này là ai thế?”
Hạ Lan Từ tốt bụng giải thích: “Là những thủy phỉ vừa mới chiêu an, hình như là người của bang Thương Sơn.”
Liễu Thông phán trợn mắt há hốc mồm, ngón tay ông ta run rẩy chỉ về phía xa mà hỏi: “Dám hỏi phu nhân, sao Lục đại nhân… có thể làm được?”
Sương Chi theo sau Hạ Lan Từ không nhịn được mà thò đầu ra, chỉ chỉ lên trên nói: “Có lẽ bởi vì cô gia biết bay.”
Hạ Lan Từ gật đầu.
Liễu Thông phán: “… ???”
Hạ Lan Từ khẽ nói: “Không quấy rầy Liễu đại nhân nữa, ta cũng đi lo việc đây.” Nói xong nàng bèn rời đi.
Quả thực nàng cũng khá bận.