PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-12-10 11:25:21
Lượt xem: 40
Hạ Lan Từ giật mình mở mắt, ngồi bật dậy trên giường, nàng nắm chặt tấm đệm giường thở dốc không ngừng, mồ hôi lạnh chảy vào trong cổ áo, ngón tay bám chặt vào mép giường càng thêm trắng bệch.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!” Sương Chi canh chừng bên giường nàng vội nói.
Bên ngoài khung cửa sổ cổ kính là bầu trời tối mịt, chỉ có một tia sáng mờ nhạt từ mặt trăng chiếu xuống mảnh sân lạnh như nước, nàng thất thần nhìn một lúc mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
“… Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Giọng nàng run run.
“Hai canh giờ.” Sương Chi lúc này cũng nhận thấy điều gì đó không ổn: “Tiểu thư gặp ác mộng sao? Hay là… người uống chút nước nhé?”
Nói xong, nàng ấy đã nhanh chân ra ngoài rót một một chén trà ấm đưa tới.
Hạ Lan Từ nhận lấy, còn chưa kịp uống hai ngụm thì đã bị sặc, ho khan không ngừng, một lúc lâu mới dịu lại.
Sương Chi vỗ vào lưng nàng: “Tiểu thư, tiểu thư uống chậm thôi…” Quả nhiên xui xẻo, đến uống nước cũng bị sặc.
Hạ Lan Từ xoa trán, nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỉ muốn dùng tay đập mạnh vài cái.
Trong hai canh giờ vừa rồi, nàng đã có một giấc mơ dài.
Trong mơ, Hạ Lan Cẩn cha nàng đã được phái đi làm Tổng đốc Tương Vân, trong thời gian nhậm chức bị vu oan hãm hại. Cha nàng xuất thân thanh lưu lại được Hoàng thượng sủng ái, ở thời bình không có việc gì, nhưng trong mơ thời cuộc lại thay đổi, ông bị cách chức và giam vào ngục, bị áp giải về Kinh.
Trong triều đình cũng biến động bất ngờ, phe Đại Hoàng tử và phe Nhị Hoàng tử đối đầu gay gắt như nước với lửa, lại gặp kỳ khảo hạch quan lại toàn Kinh sáu năm một lần của Lại bộ, người trong Kinh thành ai nấy đều bất an.
Ca ca của nàng Hạ Lan Giản, không biết vì sao lại nợ một đống tiền. Chỉ sau một đêm, Hạ Lan phủ gió bão chồng chất.
Thế là trong mơ, nàng nhận ra có điều bất ổn nên đã nhờ môn sinh cũ của cha nàng tìm lối ra, vội vàng thu dọn hành lý trong đêm để tức tốc rời Kinh về quê, nhưng trên đường bị người của Đông Xưởng chặn lại, giam giữ tại một ngôi nhà ở ngoại ô Kinh thành.
Mãi cho đến đêm mới có người vào nhà. Sau đó là cảnh tượng cuối cùng kia.
Thế nhưng, vào lúc cực kỳ gay cấn, nàng đã tỉnh dậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-26.html.]
Nàng hoàn toàn không thấy rõ mặt đối phương, chỉ nhớ câu nói cuối cùng như rắn độc phun nọc.
Giấc mơ này vô cùng chân thật, từng chi tiết nhỏ đều khắc họa rõ ràng trong tâm trí, bao gồm cách nàng tiễn cha ra khỏi Kinh thế nào, nhận tin cha nàng bị cách chức giam vào ngục và trải qua cảnh nhà cửa lạnh lẽo, gặp phải sự ấm lạnh của lòng người ra sao.
Còn có cả cảnh tượng mối mai đến nhà ngang nhiên đe dọa dùng việc của cha nàng ép nàng làm kế thất, thậm chí làm thiếp cho quyền quý để cứu cha. Trong mơ nàng còn nhớ rõ biểu hiện gian ác trên mặt bà mối, tất cả đều rõ ràng kỳ lạ đến mức khó tin.
Thậm chí đến cuối cùng khi nàng trốn chạy trong đêm nhưng bị bắt lại giam lỏng, cái cảm giác “người là d.a.o thớt, ta là thịt cá” mãnh liệt đó, chỉ có thể để mặc người khác thao túng lại chân thật đến rùng mình.
Khi ý thức dần trở nên tỉnh táo, những gì xảy ra trong giấc mơ bắt đầu dần phai nhạt.
Hạ Lan Từ bất chấp cơn đau đầu bổ tới, nàng xuống giường cầm bút lên, ghi lại từng chi tiết mà nàng còn nhớ được.
“Tiểu thư, người không sao chứ…”
Hạ Lan Từ viết xong đặt bút xuống mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó quay sang nói với Sương Chi: “Không sao, em không cần lo lắng.”
Nàng ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Sương Chi, em ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình một lúc.”
Nàng cẩn thận nghiền ngẫm lại giấc mơ này từ đầu đến cuối.
Tuy rằng giấc mơ đa phần là giả, nhưng nếu nó có một phần vạn khả năng là thật thì sao? Huống hồ giấc mơ này lại chi tiết đến vậy.
Suy đi tính lại, nàng quyết định ngày mai sẽ ra khỏi thành để xem sao.
Hạ Lan Từ nhớ rằng bên ngoài ngôi nhà giam giữ nàng có một rừng đào, cổng viện có biển hiệu đề hai chữ “Tàng Uyển”, còn dán một câu đối dường như là mô phỏng của Vương Hội Kê, nhưng trong mơ nàng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó hồi tưởng lại nên cũng không dám chắc.
Thế nhưng sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa kịp ra cửa, Sương Chi đã hoảng hốt chạy vào.
“Tiểu thư, tiểu thư… bên ngoài, bên ngoài có người từ trong cung đến, muốn triệu tiểu thư vào cung.”
***