Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 262

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:51:39
Lượt xem: 50

Mấy ngày liền, vị Thôi quan mới đến phủ Tùy Nguyên đều mở công đường thẩm án từ sớm, lần lượt xử lý những vụ án đã bị tồn đọng mấy tháng thậm chí là mấy năm, hơn nữa hắn chỉ cần hỏi vài ba câu là có thể đưa ra phán quyết chuẩn xác. Những việc nhỏ nhặt của dân chúng cũng được hắn giải quyết đâu vào đấy ngay lập tức, khiến cho người dân đứng xem không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Kỳ hạn đánh giá của quan địa phương thường gắn liền với số lượng vụ kiện cáo trong khu vực. Đương nhiên, số vụ án càng ít chứng tỏ vùng đó càng yên bình. Vì thế, các Tri phủ luôn nghĩ mọi cách để người dân ít nộp đơn kiện hơn, hoặc là kéo dài thời gian ngừng xử án với lý do “không làm lỡ mùa vụ”, có khi kéo dài đến vài tháng, hoặc là tìm đủ lý do để không thẩm tra xét xử.

Như ở phủ Tùy Nguyên trước đây, tình trạng tồi tệ nhất là khi Tri phủ cáo bệnh, chức Thôi quan lại chẳng có ai ngồi, từ trên xuống dưới phủ chỉ có mỗi Liễu Thông phán. Trong một tháng, ông ta chỉ xử lý được vài vụ, hơn nữa còn không rành về luật pháp, ông ta lại quá cẩn trọng, mỗi vụ án cứ lặp đi lặp lại hỏi hết ngày này đến ngày khác mà không dám đưa ra phán quyết, khiến nhà lao trong phủ hiện vẫn còn đầy rẫy những phạm nhân chưa được xét xử.

Vì vậy, không ai ngờ rằng vị Thôi quan lão gia có vẻ ngoài như thần tiên giáng trần này lại làm việc quyết liệt như thế.

Hắn còn dán cáo thị ngoài cổng nha môn, tuyên bố sẽ kéo dài ngày xét đơn kiện, mỗi tháng mở vào các ngày hai, bốn, sáu, tám.

Vốn dĩ trời vào đông không phải lúc làm mùa vụ, còn chưa đến hai ngày ngoài cổng nha môn của phủ Tùy Nguyên đã bị dân chúng đứng chật kín. Thậm chí, dân ở các huyện dưới quyền phủ Tùy Nguyên nghe danh cũng kéo tới hóng hớt, khiến cho nơi này náo nhiệt vô cùng.

Hơn nữa, dân chúng dù không đến để kiện cáo, chỉ cần đến nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ như tiên giáng trần cũng có thể mở rộng tầm mắt, chuyến đi này cũng chẳng bỏ công.

Bởi vì người đến xem quá đông, Lục Vô Ưu còn từng hỏi Hạ Lan Từ có muốn đội mũ che mặt hay không. Hạ Lan Từ phân vân một lúc rồi quyết định không đội nữa, bởi vì ai cũng biết nàng là phu nhân của hắn, những người dân đó cũng không ai dám làm bậy.

Trong lúc nghỉ trưa, nàng còn nghe thấy người dân bên ngoài xầm xì bàn tán: “Vị Thôi quan lão gia kia là Trạng nguyên danh tiếng lẫy lừng đấy!”

“Sao lại đến nơi nhỏ bé này của chúng ta?”

“Chắc hẳn là lời cầu nguyện trong lễ bái năm ngoái của chúng ta linh nghiệm rồi! Ông trời đã ban cho chúng ta một vị quan tốt để giúp dân sống tốt hơn!”

“Chứ còn gì nữa! Nhà Lý Nhị thúc vốn bị kéo dài vụ án hơn nửa năm, quản gia nhà Ngô viên ngoại đã nhởn nhơ bên ngoài pháp luật quá lâu rồi! Lần này đã bị

Lục đại nhân bắt bỏ tù! Thật là hả lòng hả dạ!” Hạ Lan Từ khẽ cong môi mỉm cười.

Đợi đến khi nàng cùng Lục Vô Ưu ra chợ đã là mấy ngày sau, hắn tự cho mình một ngày nghỉ, mặc thường phục thong thả ra ngoài đi dạo cùng nàng.

— Quả nhiên, hắn không phải là người thích dậy sớm.

Hạ Lan Từ cầm một cuốn sổ nhỏ, so sánh giá cả với Kinh thành, sau khi đi một vòng mới đưa ra kết luận rằng: một số món hàng như bình lọ sản xuất tại địa phương có giá rẻ hơn, nhưng các loại vải lụa cần nhập từ trong Đại Ung thì giá cao hơn rất nhiều.

Đi qua khỏi khu bán tạp hóa, phía trước đột nhiên rộng rãi hơn. Nàng thấy có rất nhiều thương nhân mặc y phục kỳ lạ, bày bán những thứ nàng hiếm khi thấy, chẳng hạn như một tấm da hổ nguyên vẹn, đầu hổ vẫn còn rỉ m.á.u treo lơ lửng trên quầy, trông rất phô trương.

Nàng vô cùng kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-262.html.]

Lục Vô Ưu tiện tay chỉ vào một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cáo trắng muốt bên cạnh: “Đây là biên cảnh nên mới như vậy, ở Kinh thành không có những thứ kỳ lạ như thế này đâu. Nàng có muốn mua không? Cái này khá hợp với nàng.” Như đoán được Hạ Lan Từ đang nghĩ gì, hắn nói thêm: “Ở đây rất rẻ.”

Hạ Lan Từ run giọng đáp lời: “Không cần đâu… làm sao có thể rẻ được.” Nàng nhìn thấy một hạt Đông châu nước ngọc trong suốt long lanh rực rỡ.

Trước đây, trên trán Lệ Phi từng gắn một viên Đông châu lớn, loại trân châu này phải lặn xuống biển mới vớt được, một viên cũng vô cùng quý giá có giá trị ngàn vàng. Vậy mà bây giờ, nàng nhìn thấy từng viên Đông châu dường như được tiện tay bày biện ra đó.

Lục Vô Ưu nói: “Đắt hơn những món thông thường thì vẫn là đắt, nhưng không có cái giá vô lý như ở Kinh thành mà tương đối rẻ thôi. Cũng có thể dùng đồ vật để trao đổi. Thứ này nếu sang tay đem về Kinh thành bán lại sẽ kiếm được món hời lớn.” Hắn cầm một viên lên ước lượng trong tay, sau đó lấy một chủy thủ lấp lánh từ trong tay áo ra, hỏi người bán đối diện: “Đổi cái này được không?”

Người bán cầm lấy chủy thủ xem xét kỹ lưỡng, lưỡi d.a.o sắc bén, sợi tóc rơi xuống đứt ngang, quả là một bảo vật. Cuối cùng, người bán mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói lơ lớ mang theo âm sắc vùng biên giới trả lời: “Được, ngoài viên trong tay ngài ra, ngài có thể chọn thêm hai viên nhỏ nữa, có thể làm hoa tai cho phu nhân ngài.”

Lục Vô Ưu lấy xong liền nhét ngay vào trong tay Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rực như thể đang ôm một chậu than lớn, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đi được một đoạn, Lục Vô Ưu mới chậm rãi nói: “Thanh chủy thủ đó ở Kinh thành bán không quá hai mươi lượng, nhưng viên Đông châu này đem về Kinh thành có thể bán được ba bốn trăm lượng, lời được một khoảng rất lớn. Giữ lại đi, nhỡ một ngày nào đó ta phá sản thật, có khi còn cứu nguy được.”

Hắn tưởng rằng Hạ Lan Từ sẽ từ chối. Ai ngờ, nàng đột nhiên đứng lại, nói: “Vậy mua thêm đi, chúng ta đem về Kinh thành bán, chẳng phải sẽ có thể…”

Lục Vô Ưu đáp: “Đương nhiên, nếu không thì sao nơi hoang vu hẻo lánh này lại có nhiều nhà giàu đến vậy?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ, thấy cũng có lý. Trong lúc ở nhà kho giúp Lục Vô Ưu kiểm kê thuế thu từ mỗi nhà mỗi hộ, nàng tính ra được con số lên tới gần hai vạn lượng bạc.

Nàng sững sờ, thậm chí còn nghi ngờ không biết hắn có đi cướp bóc ở đâu không, còn lo lắng kéo hắn vào kho đóng cửa cẩn thận, hỏi nhỏ xem hắn có làm gì trái pháp luật không, để nàng còn sớm tính toán kế sách.

Lục Vô Ưu nghe vậy liền cười phá lên, cười xong lại ép nàng vào cánh cửa, vừa hôn vừa nói lấp lửng: “Không, chỉ dùng miệng và đầu óc thôi.”

Hắn hôn đến khi Hạ Lan Từ mềm nhũn trong lòng mình, hắn mới kể cho nàng nghe về kế hoạch vẽ miếng bánh lớn của hắn.

Hạ Lan Từ cố gắng đứng vững: “Chàng thật sự có ý định khai thông đường sông và tu sửa đê điều sao?”

Lục Vô Ưu ôm lấy eo nàng, trả lời: “Ta có ý định đó. Nhưng về đường sông phải chờ thương lượng lại. Trông chờ vào triều đình cấp kinh phí là điều không thể, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.” Hắn bình thản nói: “Ở đây đường sá không thuận tiện. Nếu chúng ta đi đường bộ, có khi sẽ đến muộn hơn nửa tháng so với đường thủy, nhưng đường thủy chật hẹp, mực nước lại nông không tiện cho việc buôn bán. Vì thế, dù chỉ để cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn một chút, nếu có thể nạo vét để mở rộng đường sông, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Chẳng giống như bây giờ, muốn một chiếc giường vừa vững chắc vừa đẹp thôi mà cũng không có.”

Hạ Lan Từ nghe thấy hắn nói có vẻ nhẹ nhàng, bèn hỏi lại: “Nhưng việc này cần rất nhiều nhân lực, tiền bạc, với cả… chàng có biết cách mở rộng đường sông không?”

Lục Vô Ưu đáp một cách đầy tự tin: “Tất nhiên là không, nên ta vừa gửi thư cho ông bác, nhờ ông ấy giới thiệu cho vài người có năng lực đến đây.”

Hạ Lan Từ chợt nhớ ra, ông bác của hắn là Chu Cố Văn đang nhậm chức ở Công Bộ, còn là Lang trung trong Đô Thủy Thanh Lại Ti rất thông thạo về các công trình thủy lợi. Nàng hỏi tiếp: “Vậy hôm qua chàng viết thư gửi về nhà là vì chuyện này sao???”

Loading...