Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 263

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:52:21
Lượt xem: 55

Lục Vô Ưu cười đáp: “Nếu không thì nàng nghĩ là chuyện gì?”

Nàng và hắn thành thân đã lâu, nhưng chưa từng thấy hắn viết thư gửi về nhà. “… Ta cứ tưởng chàng sống khổ quá nên nhớ nhà.”

Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Không hề, ta không phải là người vương vấn tình cảm…” Hắn ngừng lại, chuyển đề tài: “À đúng rồi, diệt trừ xong bọn thổ phỉ chẳng phải sẽ có đủ nhân lực sao? Còn về bạc, ta đang lo liệu…”

***

“Ngẩn ngơ cái gì vậy?”

Hạ Lan Từ đang cầm hạt Đông châu, vội rời khỏi mớ suy nghĩ linh tinh trở về thực tại, đắn đo nói: “Vậy chúng ta cũng phải nghĩ cách kiếm tiền chứ? Nếu không, số bạc chàng thu về… e rằng cũng không đủ.”

Lục Vô Ưu đáp: “Tự mình làm kinh doanh thì quá phiền phức, lại còn nhiều rủi ro, không cần việc gì cũng đích thân ra mặt thực hiện. Ta đã chuẩn bị tìm đến Đông Phong Bất Dạ Lâu, chính là thương hội có quan hệ với nhà ta, để họ cũng ra sức đóng góp một chút. Đợi sau khi thực sự khai thông tuyến đường vận chuyển, có thể miễn thu hoặc giảm thuế thuyền và thuế quan cho họ, cụ thể còn cần thương lượng thêm. Dù sao thương nhân kinh doanh cũng là vì lợi ích, không thể để họ chịu thiệt được… Biết đâu, việc thông thương giữa hai nước trong địa phận Hoảng Châu cũng có thể điều chỉnh chút ít.”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dượng của ta trước kia làm ở Hộ Bộ, chắc hẳn rất quen thuộc với những chuyện này. Ta sẽ viết thư để hỏi giúp chàng xem sao.”

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Chàng thật sự đang bị giáng chức điều đi xa đó sao?”

Lục Vô Ưu nhún vai đáp: “Chỉ là cải thiện cuộc sống thôi. Không thể nào vì Hoảng Châu nghèo khổ, chúng ta cũng phải sống nghèo khổ theo. À mà…” Hắn liếc nhìn nàng: “Nàng định cầm viên Đông châu đó bao lâu nữa?”

Hạ Lan Từ đỏ mặt, ngập ngừng rồi bỏ nó vào túi.

Lúc đó, họ tình cờ đi ngang qua một tiệm trang sức, ở nơi này bất kể là các món như trâm cài hay bông tai, nhẫn và vòng cổ đều có phong cách mạnh mẽ, mang nét đặc trưng riêng biệt. Thấy nàng nhìn vào chúng, Lục Vô Ưu có hơi bất ngờ, hiếm khi thấy Hạ Lan Từ có hứng thú với những thứ này. Sợ nàng ngại ngùng, hắn lập tức dừng lại nói: “Ta đứng đây đợi nàng.”

Hạ Lan Từ hơi do dự nhưng vẫn gật đầu, nhanh chóng bước qua gian hàng trang sức.

Dừng trước quầy hàng, nàng cúi đầu, chỉ vào một chiếc trâm cài dành cho nam, nhỏ giọng hỏi người bán: “Chiếc này bao nhiêu tiền?”

Khi Hạ Lan Từ quay trở lại, Lục Vô Ưu mới nhận ra mặt nàng dường như còn đỏ hơn trước đó.

Nàng lí nhí nói: “Chàng còn nói ở đây bán đồ rẻ…”

Lục Vô Ưu không nhịn được trêu chọc nàng: “Vậy nàng đã mua hết mấy trăm lượng sao?”

Hạ Lan Từ cao giọng đáp: “Ta đâu mang theo nhiều bạc như vậy ra ngoài!”

“Ta có mang theo đây. Nếu nàng thật sự muốn mua cả tiệm, cũng không phải là…”

Lục Vô Ưu còn chưa nói dứt lời đã thấy Hạ Lan Từ vội vã cầm thứ gì đó luống cuống nhét vào lòng hắn. Sau khi đưa đồ xong, nàng quay mặt đi, hai má đỏ bừng đến tận mang tai, lúng túng nói: “Ta ít khi mua mấy thứ này, nếu như chàng không thích thì…”

Hắn cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay hắn là một chiếc trâm cài tóc dành cho nam được khắc hoa văn bạc, thân trâm như một con mãng xà, màu đen bóng cổ điển nhưng thiết kế lại lộng lẫy và kiêu hãnh.

Chiếc trâm vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay nàng.

Hạ Lan Từ vẫn còn ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Không quá đắt đâu, ta nhìn thoáng qua thấy nó hợp với chàng…”

Một lúc sau, nàng mới nghe thấy giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Lục Vô Ưu: “Là cho ta sao?”

Hạ Lan Từ căng thẳng đáp lời: “… Đã nhét vào tay chàng rồi còn hỏi.” Lục Vô Ưu dường như cũng nhận ra được câu hỏi của mình rất ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-263.html.]

Ngay sau đó, hắn từ từ nắm chặt chiếc trâm trong tay, như thể đã tìm lại được giọng nói của mình, hắn cười khẽ: “Trong mắt nàng, ta có hình tượng thế này sao?”

“… Vậy chàng không thích à?” “Tất nhiên là thích.”

Lục Vô Ưu ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng “Tất nhiên là thích”, nhưng chiếc trâm vừa cất vào trong ngực, cũng không thấy hắn lấy ra lần nào nữa.

Hạ Lan Từ vẫn có hơi lo lắng, dù sao tạo hình của chiếc trâm này được thiết kế quá nổi bật, trong khi Lục Vô Ưu dù tính cách phản nghịch ra sao, bề ngoài hắn luôn giữ vẻ lịch lãm nhã nhặn của một công tử phong lưu.

Nhưng chẳng hiểu sao khi nàng nhìn thấy chiếc trâm đó, trong lòng lại thấy rung động, dù có hơi xót tiền nhưng nàng vẫn quyết định mua nó.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy bàn tay thả lỏng bên người bỗng bị ai đó nắm chặt.

Hạ Lan Từ giật mình hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì, chỉ sợ nàng đi lạc mất thôi.”

“Ta sẽ không lạc đâu.” Hạ Lan Từ vô thức phản bác lại, ánh mắt lại bắt đầu nhìn ngó xung quanh: “Giữa nơi đông người thế này…”

Nắm tay nhau như vậy dường như không hợp lẽ thường cho lắm.

Nhưng khi nàng muốn rút tay ra, Lục Vô Ưu lại nắm rất chặt, thậm chí ngón tay cái của hắn còn nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn nhỏ trong lòng bàn tay nàng như đang muốn trêu chọc nàng.

Hạ Lan Từ không rút tay ra được, trong đầu suy đoán liệu có phải Lục Vô Ưu đang muốn dùng tay làm bút để lén nói gì với nàng hay không, nàng ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện hắn chỉ đơn giản là đang vô thức mơn trớn lòng bàn tay nàng.

Như thể đây là một trò chơi rất thú vị.

Lòng bàn tay trở nên nóng ran còn có chút cảm giác tê dại, nàng bất giác cúi đầu nói: “Chàng cứ nắm mãi thế này sao?”

Lục Vô Ưu chậm rãi đáp: “Nếu không phải đang ở bên ngoài, điều ta muốn làm không chỉ dừng lại ở việc nắm tay thôi đâu.”

“…”

Nàng do dự một lúc rồi nói: “Chàng không thử à?”

Đột nhiên nhận ra lời mình nói còn có cách hiểu khác, nàng vội vàng bổ sung thêm: “Ta đang nói đến chiếc trâm cài!”

Lục Vô Ưu lại làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Nếu phu nhân đã có ý, ta có thể qua bên kia mượn một cái màn.”

“… Chàng đứng đắn chút đi!”

“Được rồi.” Lục Vô Ưu cười nói: “Chỉ là ta có chút không nỡ.”

Hạ Lan Từ cảm thấy hắn đang viện cớ: “Trước đây ta cũng từng tặng chàng một chiếc túi thơm… đâu thấy chàng luyến tiếc thế này.”

“Chuyện đó khác.” “Khác thế nào?”

Khi đó, nàng chỉ đơn thuần muốn thêu một chiếc túi thơm cho phu quân của mình mà thôi.

Còn về phu quân là ai, cũng không quan trọng.

Loading...