PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:53:20
Lượt xem: 40
Hạ Lan Từ chỉ có thể tiếp tục cúi đầu im lặng ăn thịt. Vừa cắn được hai miếng, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó hô lớn: “Đại nhân! Không xong rồi!”
Nàng và Lục Vô Ưu đồng loạt ngẩng đầu lên, chợt thấy đại hán tên Tôn Lý lao tới, vừa lo lắng vừa phấn khích nói: “Lại có thủy phỉ! Ngài có đi dẹp loạn không?”
Lục Vô Ưu nói: “Nói rõ hơn đi.”
Tôn Lý vừa xoa tay vừa nói: “Chẳng phải đại nhân đã bảo bọn ta để mắt tới hay sao, vừa rồi bọn ta thấy lại có thủy phỉ chặn thuyền trên sông, thế là nhanh chân chạy đến tìm ngài… Tên thủy phỉ đó từng là người cùng bang phái với ta, trước đây bọn ta không hợp nhau…”
Hắn ta còn cười hề hề, trong lời nói chỉ toàn vẻ hả hê. Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ liếc mắt nhìn nhau.
Hạ Lan Từ lập tức đặt xiên thịt xuống: “Công vụ quan trọng, đi thôi.” Lục Vô Ưu ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “… Được.”
Những người đi theo Lục Vô Ưu vốn cũng đang vừa ăn vừa dạo chơi trong chợ, lúc nghe được tin này vừa hay đã mua được ngựa mới liền lập tức phóng ngựa đến bến thuyền.
Ban đầu Lục Vô Ưu còn định bảo Hạ Lan Từ trở về phủ nha trước, ai ngờ nàng đã không chút do dự leo lên ngựa đi theo hắn, để Sương Chi ở lại thu dọn đống thịt dê nướng chưa ăn hết, dĩ nhiên là không thể lãng phí thức ăn.
Cảnh tượng ở bến thuyền cũng không khác mấy so với lúc họ đến.
Một con thuyền của bọn cướp chặn ngang đường, còn thuyền bị chặn là hai chiếc thuyền khách. Khi họ đến nơi, vừa lúc nhìn thấy bọn thủy phỉ đang nghênh ngang giẫm lên tấm ván nối thuyền, chuẩn bị lên thuyền khách đối diện để lục soát vàng bạc châu báu.
Hạ Lan Từ kéo cương ngựa quan sát tình hình trước mắt, nàng có hơi ngạc nhiên bởi vì trên thuyền khách bị cướp có không ít người trẻ tuổi mặc nho sam, đầu đội khăn vuông rất ra dáng.
Hoảng Châu là vùng đất nghèo khó, hầu hết người dân đều ra đi, rất hiếm khi có ai đến đây, cùng lắm cũng chỉ là những người hồi hương, nhưng cũng không thể có nhiều thư sinh như vậy.
Nàng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một người có dáng vẻ thư sinh lớn tiếng hô to: “Lục Lục nguyên! Là Lục Lục nguyên này!”
Tên thủy phỉ cầm đầu liền nổi giận nói: “Kêu lung tung cái gì! Cái gì mà Ngũ nguyên, Lục nguyên hả!”
Lúc này, càng nhiều người hơn nữa đã nhìn thấy đám người Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ đứng bên bờ.
“Còn có Hạ Lan tiểu thư nữa!”
“Lục đại nhân, chúng ta thấy bất bình thay ngài, đặc biệt đến đây tìm ngài!”
“Lục đại nhân vì nước vì dân, quả thực là tấm gương của chúng ta, hiện nay lại bị giáng chức đến nơi khổ cực này, chúng ta nguyện ý đến đây để theo ngài!”
Lúc này, đến cả Tôn Lý cũng kinh ngạc nhìn về phía Lục Vô Ưu.
Hắn ta chỉ biết vị đại nhân này rất có bản lĩnh, hơn nữa còn rất giỏi võ, nhưng hắn ta lại chẳng biết gì về lý do Lục Vô Ưu đến phủ Tùy Nguyên này.
Kẻ cầm đầu đám thủy phỉ cũng chẳng hiểu gì: “Các ngươi hò hét cái gì! Mau im miệng cho ông, nếu không ông đây đánh c.h.ế.t từng đứa một!”
Dĩ nhiên gã cũng nhìn thấy đám người trên bờ, tuy có chút choáng váng bởi dung mạo của đôi nam nữ dẫn đầu, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Dù cho đám người này có là quan binh đi nữa, nhưng hiện tại họ không có thuyền cũng không có cung tên, chẳng lẽ còn có thể bơi qua đây sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-265.html.]
Bọn chúng cướp xong là lái thuyền đi thôi!
Huống hồ, khi quan phủ địa phương biết bọn chúng là người của bang Thương Sơn đã không quản đến nữa!
Đang nghĩ đến đây, gã chợt nhìn thấy một người quen thuộc đứng bên bờ: “Tôn lão nhị, sao ngươi lại ở đây? Bang chủ còn đang tìm ngươi mấy ngày nay đấy!”
Tôn Lý ưỡn n.g.ự.c đáp: “Hứa lão tam, giờ ta đã là người của vị đại nhân này rồi!”
Lục Vô Ưu: “…” Hạ Lan Từ: “…”
Hứa lão tam nghe xong cảm thấy vô cùng nực cười: “Ngươi đầu hàng rồi? Có phải đầu óc ngươi bị úng nước rồi không? Con mẹ nó, đi theo quan phủ thì có tương lai gì chứ! Má nó, ngươi còn dám đắc ý nữa! Ngươi sắp c.h.ế.t mà không biết c.h.ế.t kiểu gì đâu! Được, ta sẽ về báo với bang chủ! Ngươi…”
Gã còn chưa nói hết câu, Lục Vô Ưu đã ra hiệu hành động.
Người phía sau liền nhanh chóng xắn tay áo lên, tung mình từ trên ngựa phóng xuống.
“…! Trời ạ, đám người này lại còn biết bay!” “Chúng ta hình như không chống đỡ nổi rồi…” “Bọn họ không nói đến đạo nghĩa giang hồ gì cả!” “Thị vệ của Lục đại nhân cũng quá…”
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá quen thuộc, chỉ là đối tượng bị đánh đã thay đổi thành người khác.
Tôn Lý cảm thấy vô cùng hả hê, trong lòng thầm nghĩ mình đầu hàng quả không uổng phí, sau đó thúc ngựa tiến lại gần Lục Vô Ưu: “Những người này tiểu nhân đều quen biết, lát nữa để tiểu nhân khuyên họ đầu hàng nhé!”
Lục Vô Ưu nói: “Lùi qua bên kia một chút.” Tôn Lý: “Hả?”
Lục Vô Ưu: “Ngươi đang chắn tầm nhìn của phu nhân ta.” “À à à…” Tôn Lý lập tức tránh sang một bên.
Hạ Lan Từ đang ngẩn người nhìn trận đánh, còn chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe tiếng mới quay đầu hỏi: “Lát nữa có phải còn phải đăng ký ghi chép, tịch thu tang vật không?”
Lục Vô Ưu nói: “Tất nhiên, nhưng…” Hắn cũng quay đầu lại, nói tiếp: “Nàng có vẻ rất am hiểu việc này nhỉ!”
Hạ Lan Từ thành thật đáp: “Chẳng phải chúng ta đang rất thiếu bạc sao?”
Những người trên thuyền khách đương nhiên không nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn và đám thủy phỉ.
Họ chỉ có thể nhìn thấy đám thủy phỉ vừa nãy còn ngang ngược hống hách giờ bị đánh cho tơi tả đến mức không có chút sức phản kháng, binh khí rơi đầy mặt đất, còn đám bọn chúng thì nhanh chóng bị người của Lục đại nhân trói lại.
Vị tiểu ca mặc áo xanh đi đầu còn nở nụ cười hiền lành nói: “Chư vị không cần lo lắng, thủy phỉ đã bị đại nhân nhà ta dẹp yên, chỉ cần bảo nhà thuyền cập bến, lấy hành lý xuống thuyền là được rồi.”
“Đa tạ huynh đài.”
“Đa tạ, tại hạ sẽ lập tức…”
Hạ Lan Từ thấy những thư sinh kia lần lượt xuống thuyền, có người đi một mình, cũng có người dẫn theo gia quyến, hầu như già trẻ đều có đủ, tất cả đều đi đến bên bờ cúi chào về phía bọn họ.