PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:53:51
Lượt xem: 55
Sau khi có được danh phận tú tài không chỉ được miễn thuế mà còn có thể du học khắp nơi, việc rời quê cũng dễ dàng hơn. Chỉ là Hạ Lan Từ không ngờ thật sự có người đuổi theo họ đến tận đây.
Hai người từ trên ngựa xuống cũng lịch sự đáp lễ lại.
Tuy nhiên, Lục Vô Ưu vẫn nói rất thẳng thừng: “Cảm tạ chư vị vì lòng nghĩa hiệp, nhưng phủ Tùy Nguyên thật sự rất nghèo khó, nếu ở không nổi cũng không cần miễn cưỡng. Hơn nữa, bổn quan nhậm chức Thôi quan ở phủ này, chưa chắc đã có thời gian ngâm gió ngợi trăng, đàm luận thơ ca đâu.”
“Lục đại nhân không cần phải bận lòng, chúng ta chỉ là đọc xong bài ‘Thập mạ gián sớ’ của ngài, trong lòng xúc động vô vàn nên tự nguyện đến đây thôi.”
“Biết rằng Lục đại nhân bận rộn công vụ, ta chỉ nguyện được làm phụ tá dưới trướng dốc sức vì ngài, san sẻ một phần cực nhọc với ngài, không cần phải trả thù lao.”
“Chúng ta cũng vậy.”
“Tại hạ chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để đọc sách, thấy có Lục đại nhân ở đây, nghĩ rằng có thể cảm nhận được chút văn khí, sẽ không quấy rầy quá nhiều.”
Sau khi tất cả cùng nhau nói một hồi, lại có người tiếp lời: “Phu nhân của ngài cũng thật xứng danh nữ trung hào kiệt, chẳng hề thua kém đấng mày râu, ngày ấy quỳ trước cửa cổng Đại Ung gõ trống Đăng Văn…”
Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng: “Không cần nhắc đến ta đâu!”
Thế nhưng người nọ lại hào hứng nói tiếp: “…Miệng nói ‘Trả lại sự trong sạch cho phu quân ta’, quả thực khiến người ta cảm động vạn phần. Nếu có được vợ hiền như thế thì bậc phu quân còn cầu mong gì hơn nữa, đời này thật sự không còn gì nuối tiếc, thật khiến tại hạ vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ.”
Hạ Lan Từ chỉ muốn chạy trốn đi ngay lập tức.
Nàng vươn tay nắm lấy dây cương định lên ngựa chạy trốn, nhưng không ngờ một cánh tay bỗng dưng vươn ra giữ chặt lấy cánh tay nàng, không cho nàng đi.
Giọng của Lục Vô Ưu cũng bất ngờ vang lên bên cạnh: “Phu nhân, sao ta lại không biết có chuyện này nhỉ?”
“Lục đại nhân thật sự không biết sao? À, lúc đó Lục đại nhân có lẽ vẫn còn bị giam trong chiếu ngục, sau khi ra ngoài lại lập tức lên đường đến Hoảng Châu, cho nên không biết cũng là lẽ thường.”
Lại có người thông cảm nói thêm: “Sau khi Lục đại nhân dâng bản tấu can gián đó, ngài đã bị đưa vào chiếu ngục. Các sĩ tử thấy bất bình thay ngài, khóc lóc quỳ trước cửa cung, phu nhân của ngài cũng đã gõ trống Đăng Văn để kêu oan, giữa trời tuyết lớn, phu nhân đã quỳ suốt một đêm ở cửa cổng Đại Ung. Nhờ có Hạ Lan đại nhân và một số quan viên khác, cuối cùng mới khiến Hoàng thượng thay đổi ý định…”
Lục Vô Ưu vẫn giữ giọng điệu ôn hòa nói: “Đa tạ chư vị đã cho ta biết.”
Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, nhưng khi đó là vì nàng mang theo một lòng nhiệt huyết trong lồng ngực, hăng hái làm liều, hành động trong trạng thái gần như phát điên. Bây giờ đột nhiên bị nhắc đến, Hạ Lan Từ thực sự cảm thấy xấu hổ không sao kể xiết.
Đợi đến khi đám người này đi hết, nàng cúi đầu đứng đó, chợt bị Lục Vô Ưu kéo lên ngồi cùng một ngựa, chỉ nghe hắn từ tốn nói: “Chuyện quỳ khóc đó ta biết, nhưng ta không biết nàng cũng quỳ ngoài trời.”
Hạ Lan Từ giải thích: “Sợ chàng lo lắng nên không cho Thanh Diệp báo lại.” “Vậy bệnh cảm của nàng lúc đó là do…”
Hạ Lan Từ cố chấp nói: “Không liên quan gì đến chuyện đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-266.html.]
Lục Vô Ưu vòng tay ôm lấy eo nàng: “Ngày nào nàng cũng nói ta không thành thật, nhưng bản thân nàng cũng chẳng thành thật mấy.”
Hạ Lan Từ há miệng định phản bác, nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng.
Lục Vô Ưu vẫn áp sát phía sau nàng, lồng n.g.ự.c hắn ấm áp cùng hơi thở nóng rẫy khiến cổ nàng khẽ run lên, nàng không nhịn được cúi người về phía trước: “Hay là, ta đổi ngựa khác nhé…”
“Muộn rồi.”
Bàn tay Lục Vô Ưu ôm lấy bụng dưới của nàng.
Hạ Lan Từ vội vàng chuyển đề tài: “Còn nhóm thư sinh kia, chàng định sắp xếp thế nào?”
“Tương lai trong phủ sẽ có nhiều việc cần đảm đương hơn đương nhiên sẽ cần nhiều người, đến lúc đó sẽ sắp xếp sau. Ta còn phải bàn với Liễu Thông phán trước đã.”
“Vậy việc dẹp thổ phỉ thì sao?”
Lục Vô Ưu trả lời không chút do dự: “Ta đã cho người đi nghe ngóng lại rồi. Trong số ba bang phái ở Hoảng Châu này, bang Thương Sơn là dễ xử lý nhất, chỉ là một đám ô hợp nói chuyện bằng nắm đấm, chỉ cần đánh thắng là được. Bang chủ là một tên ngốc lỗ mãng không có đầu óc, ta định chia nhỏ để tiêu diệt, nuốt trọn chúng từng chút một, sau đó mới đánh thẳng vào tận hang ổ. Hai bang phái còn lại, một là bang Nghĩa Dũng chỉ cướp bóc nhà giàu, bang chủ hình như là người có tri thức đã học vài năm sách vở, dưới trướng còn có một quân sư có xuất thân Cử nhân. Ta định đến lúc đó sẽ đích thân đi chiêu hàng, cân nhắc giữa lợi vài hại, có lẽ họ sẽ đồng ý ra tay giúp ta khai thông đường sông. Bang phái cuối cùng là Thanh Liên Giáo, đó là một tà giáo, cái này ta rất quen thuộc.”
Miệng hắn thì nói chuyện thoăn thoắt, bàn tay lại không ngừng vuốt ve eo bụng nàng càng lúc càng nóng rực, Hạ Lan Từ mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó cứng rắn đang ép vào nàng.
Nàng cắn môi, cố gắng hỏi tiếp: “Sao chàng lại quen thuộc với tà giáo?” “Mẹ ta trước kia thuộc một giáo phái chuyên lừa gạt người ta tham gia. Tất
nhiên bây giờ giáo phái đã cải tà quy chính, chuyên trừng trị kẻ ác, nhưng mánh
khóe lừa bịp thì vẫn còn rất quen thuộc. Do đó, có thể lợi dụng điểm này để ra tay.”
Cùng với nhịp điệu nói chuyện của Lục Vô Ưu ngày càng nhanh, vó ngựa cũng dồn dập, không bao lâu sau, cả hai đã về đến phủ.
Hắn ôm Hạ Lan Từ nhảy xuống ngựa, giữa lúc chao đảo cũng không cho nàng cơ hội phản kháng, trực tiếp bế nàng vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
Bên ngoài, mọi người đều như đã quen thuộc với cảnh này, ai nấy đều làm ra vẻ thản nhiên như không thấy gì cả.
Hạ Lan Từ được Lục Vô Ưu đặt xuống giường, lưng chạm vào thành giường, lúc tiếng “kẽo kẹt” vang lên, đôi mắt trong trẻo vẫn còn ngơ ngác, Lục Vô Ưu đã cúi xuống ngậm lấy môi nàng. Trong khi hai đôi môi đang đắm chìm trong cơn say tình, đai áo nàng cũng từ từ lỏng ra, bên ngoài trời vẫn là ánh nắng tươi đẹp.
Chiếc trâm cài tóc nàng vừa tặng hắn cũng “lạch cạch” rơi xuống giường.
Lục Vô Ưu còn cảm nhận được chút hương vị của thịt nướng ở giữa môi lưỡi nàng, hắn vẫn chưa kịp ăn miếng nào thế nên càng cảm thấy đói bụng hơn.
Tấm ván giường dù đã gia cố nhưng vẫn lung lay phát ra những âm thanh xấu hổ không thể tả.
Hạ Lan Từ cố vùng vẫy nói: “… Hay là để tối đi!” Ban ngày mà như thế này, sẽ có người nghe thấy mất.