PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 267
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:54:31
Lượt xem: 50
Lục Vô Ưu cong mắt nhìn nàng, đôi mắt hoa đào dịu dàng như đã được ngâm trong làn nước mát, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như vực sâu lạnh lẽo. Hắn nhẹ nhàng cắn môi nàng: “Ta cũng muốn đợi, nhưng nàng xem cả ngày nay nàng đã làm gì?”
Người này thật không nói lý lẽ gì cả.
Hạ Lan Từ dỗi hờn: “Ta chỉ tặng một chiếc trâm cài tóc mà thôi! Chẳng làm gì cả! Hơn nữa…”
Nàng ấp úng, không dám nhắc đến chuyện quỳ trước cổng Đại Ung khi trước.
“Lúc đó ta cũng chỉ là… nhất thời nóng đầu không giữ được bình tĩnh… không như chàng nghĩ đâu, chàng không cần quá bận tâm…”
Lục Vô Ưu nắm lấy hai cổ tay không điểm tựa đặt qua đầu nàng, cười với vẻ tà mị: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tốt hơn hết nàng nên cầu nguyện cho cái giường này chịu nổi đi.”
Không ai ngờ được, cuối cùng chiếc giường đã sập thật.
Chuyện này nói ra quá xấu hổ, Hạ Lan Từ vốn dĩ không muốn làm chuyện đó vào ban ngày. Không chỉ vì dễ bị người khác nghe thấy tiếng động, mà dù đã buông rèm, ánh sáng mờ mờ vẫn khiến mọi thứ không thể giấu giếm. Nàng đưa tay định kéo chăn phủ lên người, nhưng lại bị Lục Vô Ưu giành lấy, tách từng ngón tay nàng ra khỏi tấm chăn.
Giữa những ngón tay đẫm mồ hôi bị tay hắn siết chặt, đến khớp xương cũng căng lên.
Chiếc giường cũ kỹ cứ chao đảo như cành liễu trong gió lốc, âm thanh phát ra càng lúc càng khó nghe, khiến người ta chỉ muốn thẳng tay đập bỏ nó đi để cả hai đỡ phải chịu tội.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng gió vù vù thổi qua.
May mà trong phòng không quá lạnh, hoặc có lẽ Hạ Lan Từ không thấy lạnh, không chỉ vì hơi ấm từ Lục Vô Ưu mang đến, mà toàn thân hắn đều tỏa ra hơi ấm. Lòng bàn tay ấm áp, nụ hôn ấm áp, cơ thể ấm áp, thậm chí ánh mắt của hắn cũng nóng bỏng như đang bốc lửa.
Hạ Lan Từ nhắm mắt lại, cố huyễn hoặc mình bây giờ là ban đêm, nhưng cảm giác xấu hổ như bị thiêu đốt, cuối cùng nàng vùng vẫy khẽ cất lên những âm thanh đứt quãng: “Hay là… đừng nữa.”
“Hửm? Đừng gì?”
Lục Vô Ưu không hề dừng lại, giọng hắn mang theo ý cười, thậm chí còn dùng ngón tay dài vuốt ve những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, hắn vén lọn tóc để lộ ra vầng trán nhẵn bóng rồi cúi xuống hôn nhẹ lên đó, sau đó trượt dần xuống sống mũi và đầu mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-267.html.]
Những cái chạm khẽ khàng này hoàn toàn trái ngược với động tác có hơi thô bạo của hắn.
“Đừng tiếp tục…”
Ánh nước dâng lên trong mắt nàng, môi dưới đã bị cắn chặt. Nàng không chịu nổi nữa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là gương mặt tươi cười của Lục Vô Ưu. Hàng mi dài đọng nước rủ xuống, có lẽ là mồ hôi do hơi nóng gây ra, khóe mắt hắn nhẹ nhàng nhướng lên như khiêu khích, nàng còn nhìn thấy đôi bờ vai rộng và cơ thể đầy đường nét phủ đầy mồ hôi lúc này cũng đã ửng đỏ, loại cảm giác yêu mị bất thường thế này khiến người ta chỉ nhìn một cái đã tim đập chân run.
Ánh mắt Hạ Lan Từ dần hạ xuống, lại vô ý phát hiện ra một điều.
Đã bao nhiêu ngày trôi qua, dường như Lục Vô Ưu cũng quên mất việc che giấu thương thế, nàng đã nhìn thấy những vết sẹo loang lổ mờ dần trên người hắn kéo dài từ vai xuống bụng. Ngày trước nàng chỉ thoáng nhìn qua chưa từng thấy rõ, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy từng vết sẹo đều vô cùng rõ ràng, thậm chí có vẻ còn nhiều hơn trước kia.
Làm gì có ai ra khỏi lao ngục mà không bị tổn hại gì?
Lòng nàng nhói lên từng cơn, như thể lý trí đã thoát khỏi cơn mê loạn.
Tay chân Hạ Lan Từ mềm nhũn, cũng không biết nàng lấy sức lực từ đâu đột ngột lật người trở mình lên trên đẩy Lục Vô Ưu đang không phòng bị xuống dưới. Cả hai cùng thốt lên một tiếng rên khẽ.
Lục Vô Ưu đau đớn nhăn mặt: “Nếu nàng muốn đổi chỗ thì cũng nên nói trước…”
Hắn còn chưa nói hết câu chợt nhận ra Hạ Lan Từ đang nằm mềm mại trên người hắn, ánh mắt và ngón tay nàng đều tập trung vào những vết sẹo trên bụng và n.g.ự.c hắn.
Lục Vô Ưu nhất thời câm nín, có một khoảnh khắc hắn cảm thấy phiền muộn, quả nhiên ham mê sắc dục làm người ta ngu muội. Hắn nâng đầu nàng lên, dịu dàng nói: “Không sao, không đau, đừng nhìn nữa. Vì không đau nên ta quên mất thôi, có khi…” ngón tay hắn trượt xuống đầu gối nàng: “còn chẳng nghiêm trọng bằng vết thương trên đầu gối nàng.”
Hạ Lan Từ từng quỳ suốt một đêm ngoài cửa cổng Đại Ung, không chỉ bị lạnh đến mức phát bệnh, trên đầu gối của nàng còn đầy những vết bầm tím. Da nàng trắng vốn không chịu được vết thương nên giờ vẫn còn những vết bầm mờ nhạt.
Vừa nãy Lục Vô Ưu còn muốn nhìn nhưng Hạ Lan Từ đã ngăn lại, bởi vì ở tư thế đó, đừng nói là đầu gối mà cả cơ thể nàng sẽ bị nhìn trần trụi. Nàng thật sự không chịu nổi cảnh bị nhìn chằm chằm trong lúc không mảnh vải che thân, lại còn để hắn cầm chân lên ngắm nghía, thực sự quá xấu hổ.
Nương theo tiếng kẽo kẹt chậm rãi của ván giường, Hạ Lan Từ trong lúc thở hổn hển, nhẹ nhàng buông một hơi dài.
Nàng nhận ra rằng, ở nơi nghèo khó hẻo lánh này, cả hai người đều mang theo thương tích. Trong căn nhà quan cũ kỹ, dường như lại có cảm giác sẽ sống nương tựa lẫn nhau cả đời.