Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:35:04
Lượt xem: 49

Những điều Lục Vô Ưu nói nàng đã biết từ lâu, đây cũng chính là điều khiến nàng cảm thấy không cam lòng. Dù nàng có cố gắng thế nào, cuộc đời nàng vẫn chỉ là gả chồng, giúp chồng dạy con, liếc mắt thôi cũng thấy được điểm cuối của đời người.

Chỉ khác nhau ở chỗ, nàng sẽ gả cho một người tôn trọng yêu thương nàng, hay là gả cho người xem nàng như một món đồ chơi.

Nàng dù cố vùng vẫy cũng không thể tìm ra con đường thứ ba.

Lục Vô Ưu lại nói: “Nhưng trong phạm vi khả năng của ta, chỉ cần nàng có thể đảm đương, thì nàng muốn làm gì cũng được.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, thậm chí sau khi nói xong còn cầm thêm một xiên thịt nướng lên, khiến Hạ Lan Từ nghi ngờ không biết vừa nãy hắn lau tay để làm gì.

Hương thơm ngào ngạt, tiếng thịt nướng xèo xèo trên lửa.

Nàng cũng cầm một xiên lên cắn hai miếng thịt, lẩm bẩm: “Chàng đối xử với ta cũng tốt quá đi…”

Lục Vô Ưu thong thả ăn thêm một miếng nữa: “Ta đã cưới nàng rồi mà…” Câu này hắn nói thật…

Hạ Lan Từ đặt xiên thịt xuống, hỏi: “Nếu như chàng cưới người khác thì sao? Cũng sẽ như vậy ư…”

Trước đây Hạ Lan Từ ít khi nghĩ đến chuyện này, cảm thấy việc đã đến thì cứ đón nhận, sự việc đã thành rồi dù có nghĩ đến những giả thiết hay đặt ra câu hỏi ‘nếu – thì’ cũng không có ý nghĩa gì. Nàng đã gả cho Lục Vô Ưu, vậy sẽ không thể là người khác.

Hiện tại, nàng và Lục Vô Ưu ngày càng thân mật với nhau, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không có cuộc hôn nhân nào tốt hơn thế này.

Nhưng dù sao điểm xuất phát cũng không chính đáng, không nên nghĩ kỹ.

Nếu như Tiêu Nam Tuân hạ xuân dược người khác, nếu đêm đó người gặp Lục Vô Ưu trong gian phòng tối tăm đó không phải nàng mà là nữ tử khác, liệu hắn có cưới người ta không, có dốc lòng bảo vệ người ta như đã từng với nàng không?

Sau một thoáng suy nghĩ, nàng cảm thấy có chút buồn cười, chợt nhận ra bản thân đang tự làm khổ mình.

Lục Vô Ưu đặt xiên sắt xuống, đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hỏi: “Cuối cùng nàng cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện này rồi sao?”

Hạ Lan Từ hơi ngẩn ra: “…?”

Lục Vô Ưu đột ngột chuyển chủ đề, đôi mắt lộ ra ý cười bí ẩn: “Lúc trước nàng trả lời thế nào nhỉ – ‘Bởi vì là chàng, không phải người khác’.”

Hạ Lan Từ đứng hình: “Chàng không cần nhớ rõ như vậy đâu! Coi như ta chưa hỏi!”

Lục Vô Ưu nói: “Như vậy không được, ta còn tưởng nàng thật sự đao thương bất nhập, dầu muối không vào.”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Câu này không phải chỉ chàng sao?”

Lục Vô Ưu ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Nếu không nàng nghĩ trước đây ta đang băn khoăn điều gì? Hạ Lan Từ, nàng không có trái tim.”

Cái lời chỉ trích lung tung gì thế này.

Hạ Lan Từ đáp: “Nếu không có trái tim, ta đã c.h.ế.t rồi.”

Lục Vô Ưu lại bắt đầu dùng khăn lau từng ngón tay, cúi đầu nói: “Giả ngốc.”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Chàng cứ ăn một xiên lại lau tay một lần, không thấy mệt sao…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-272.html.]

“Nàng đánh trống lảng nghe lộ liễu quá.” Lục Vô Ưu vừa nói vừa chậm rãi lau tay: “Nếu thấy ta tốt như vậy, hay là nàng cân nhắc đến những chỗ khác ngoài trên giường đi…”

Chưa kịp nói xong, Chu Ninh An đã thò đầu vào cửa, giọng điệu đầy ấm ức nói: “Biểu ca, đệ không nói bậy nữa đâu, cho đệ thêm hai xiên nữa đi mà, đệ vẫn chưa no…”

Trông cậu nhóc lúc này ngoan ngoãn đến lạ.

Chẳng mấy chốc, cảnh tượng mập mờ đã biến thành cảnh ba người ngồi bên bếp than, vừa nướng vừa ăn.

Khung cảnh vậy mà lại có chút ấm áp hài hòa kỳ lạ.

Chu Ninh An ăn cơm chùa thì phải múa, cậu nhóc lại bắt đầu khen loạn lên, cuối cùng hai mắt sáng rỡ nói: “Đúng rồi, đệ nghe nói ở Hoảng Châu còn có cái món ‘Cổ Đổng Canh’ gì đó, là món truyền từ Bắc Địch đến, thịt dê được thái thành lát mỏng, nhúng vào nồi nước dùng nấu từ thịt rừng tươi ngon, vừa ăn vừa nhúng, còn có cả nước chấm nữa…” Nói đến đây, cậu nhóc lại chảy nước miếng.

(*) Thời cổ đại, lẩu được gọi là “Cổ đổng canh” (古董羹), nguyên do là khi đưa đồ ăn vào nước đang sôi thì phát ra âm thanh “ùng ục” (trong tiếng Hoa,

cách phát âm của từ ‘ùng ục” 咕咚 là gūdōng, gần giống với từ “cổ đổng” 古董).

Lục Vô Ưu liền nói: “Đệ đến để giúp việc cho ta hay để xin ăn thế…”

Hạ Lan Từ thì ngẫm nghĩ: “Còn có món này à? Lần sau ta sẽ hỏi thử xem.”

Chu Ninh An phớt lờ Lục Vô Ưu, nói: “Biểu tẩu thật là tốt! Người đẹp, lòng còn đẹp hơn! Trong ngoài như một!”

Ý tứ của cậu ấy cực kỳ rõ ràng.

Lục Vô Ưu lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Ninh An: “Chú ý lời nói của đệ.”

Tuy rằng Hạ Lan Từ biết Lục Vô Ưu thân thiết với người nhà nên mới tỏ ra như vậy, nhưng nàng vẫn cố gắng xoa dịu: “Nhưng món lẩu này nghe có vẻ ngon thật đấy.”

Chu Ninh An liền nhanh chóng phụ họa: “Đúng thế! Nghe nói ngon tuyệt cú mèo luôn…”

Hai người một hát một phụ họa.

Lục Vô Ưu búng nhẹ vào trán tên nhóc này, nói với Hạ Lan Từ: “Nó là con nàng sao? Sao nàng chiều nó thế.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Chu Ninh An ôm đầu chạy đến trốn bên cạnh Hạ Lan Từ, không biết xấu hổ còn nhanh chóng nhập vai: “Mẹ ơi, cha bắt nạt con!”

Hạ Lan Từ khó khăn nói: “… Đệ lớn rồi đó.”

Nàng thật sự không sinh nổi đứa con lớn bằng chừng này.

Lục Vô Ưu đứng lên túm lấy cậu nhóc: “Ăn no rồi thì về đọc sách đi, quyển ‘Đại Học’ thuộc đến chương mấy rồi? Không thì ta không ngại cho đệ biết thế nào gọi là ‘thương cho roi cho vọt’ đâu.”

Chu Ninh An vùng vẫy: “Đệ không muốn học! Huynh thật là nhẫn tâm! Huynh là đồ m.á.u lạnh vô tình! Mẹ ơi, cứu con với…”

Thôi bỏ đi.

Hạ Lan Từ chỉ biết thở dài, sau đó cầm một xiên thịt nướng nhấm nháp. Hậu viện của bọn họ càng ngày càng ầm ĩ náo nhiệt.

Loading...