PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:35:49
Lượt xem: 45
Người nhà của Lục Vô Ưu mà Hạ Lan Từ từng gặp không nhiều, chỉ có muội muội ruột Hoa Vị Linh là tiếp xúc tương đối thường xuyên. Nhưng từ khi biểu đệ Chu Ninh An đến ầm ĩ ở nhà, nàng thực sự cảm nhận được câu nói “không phải người một nhà sẽ không vào một cửa”.
Chu Ninh An học hành không giỏi nhưng mồm mép thì lanh lợi, tuy mỗi lần đều bị Lục Vô Ưu dạy dỗ đến kêu la ầm ĩ, nhưng vẫn cứ thua keo này bày keo khác, dù c.h.ế.t không hối cải, toàn thân tỏa ra khí chất lì lợm như thể d.a.o chẻ s.ú.n.g b.ắ.n cũng không vào đầu được.
Thực ra cũng khá là đáng nể đó chứ!
Hạ Lan Từ bất giác nghĩ thầm rồi buộc miệng hỏi: “Vậy hồi nhỏ chàng cũng như thế này sao?”
Lục Vô Ưu cảm thấy hơi bị xúc phạm: “Nếu ta mà như nó, hồi nhỏ chắc đã bị đánh c.h.ế.t rồi.”
Hạ Lan Từ: “… Hả!?”
Rốt cuộc hắn lớn lên trong hoàn cảnh thế nào vậy?
Lục Vô Ưu có chút tiếc nuối: “Thằng nhãi này vừa nhìn là biết hồi nhỏ chưa từng bị đánh đòn, sau này…”
“…?”
Lục Vô Ưu hắng giọng nói: “Không có gì.”
Hoảng Châu nằm ở phía Bắc, nhưng lại tiệm cận Tây Bắc hơn, địa thế thấp trũng, bốn bề có núi bao quanh, cho nên thời tiết không lạnh giá như ở Kinh thành.
Cuối cùng bang Nghĩa Dũng cũng đồng ý với điều kiện của Lục Vô Ưu, có lẽ cũng là vì nếu chỉ cướp bóc nơi khỉ ho cò gáy này cũng chỉ khiến nó cằn cỗi hơn, nếu có thể sống yên ổn làm ăn, thực ra rất nhiều người cũng không nhất thiết muốn làm cướp.
Ngày phá thổ khởi công ấy Hạ Lan Từ cũng đến xem.
Nàng thay một bộ váy áo màu tối, dưới chân là bãi bùn lầy, giày thêu hẳn sẽ bị làm bẩn, nhưng nàng cũng không mấy bận tâm, từ xa nhìn những tốp người
đông đúc làm việc hăng say, tiếng hô vang dội trong ngày đông, cảnh tượng người người gọi nhau đôn đốc làm việc, nhìn vào còn thấy xúc động kỳ lạ.
Ở Kinh thành đương nhiên sẽ không thể thấy được cảnh tượng này.
Lục Vô Ưu cũng bước tới, nói: “Lấy bạc trả công, ta trả cũng khá hậu hĩnh nên đương nhiên sẽ khiến người ta có động lực hơn so với ép buộc lao dịch, hơn nữa đợi đến mùa xuân, vào vụ xuân thì thời gian làm việc có thể luân phiên mỗi ngày một lượt, cố gắng không ảnh hưởng đến việc canh tác của họ. Hạ nước bùn cũng phải đợi đến ba bốn tháng sau, khi trời ấm áp mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-274.html.]
Chu Ninh An đang kéo tay vị quan họ Trình kia chỉ trỏ đủ điều.
Hạ Lan Từ nhìn thêm một lúc lâu, mới nói: “Ta không ngờ chàng lại làm nhiều việc như vậy.”
Lục Vô Ưu đáp: “Đã đến đây rồi. Ta không phải luôn là một khi đã làm, thì cố gắng làm cho tốt sao?”
Hạ Lan Từ gật đầu: “Điểm này của chàng, thật ra cũng khá được yêu thích.” Lục Vô Ưu chậm rãi hỏi: “Được ai thích?”
Hắn hỏi thẳng thắn, Hạ Lan Từ ngẩn người, xấu hổ nhỏ giọng đáp lại: “Mọi người đều thích người nghiêm túc.”
Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng, chầm chậm nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Vì vị trí xa xôi, Hoảng Châu thường phải mất rất lâu mới nhận được tin báo từ Kinh thành, may mắn là Lục Vô Ưu có kênh thông tin riêng.
Nghe tin Hạ Lan Cẩn đã khỏi bệnh và thuận lợi lên đường đến Ích Châu, Hạ Lan Từ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai tháng đã qua, Tiêu Nam Tuân từ Thái Miếu tế tổ trở về, nhóm quần thần im lặng một thời gian lại bắt đầu chứng nào tật nấy, dâng sớ yêu cầu Thánh thượng sớm ngày lập Thái tử, nhất là khi nghe nói Đại Hoàng tử phi còn có thai càng khiến quần thần kích động hơn. Trong chuyện thay thế ngôi vị, điều đáng sợ nhất là Quân Vương không có con nối dõi.
Vốn vì vụ án Ích Châu, Lệ phi và phe đảng của Nhị Hoàng tử chịu đả kích nặng nề.
Trong kỳ khảo hạch toàn Kinh sau đó, Lại bộ Thượng thư cùng với Tả đô Ngự sử tân nhiệm hiển nhiên cũng không có thiện cảm với Nhị Hoàng tử, lại cắt giảm một phần vây cánh của hắn, số còn lại cũng kẹp chặt đuôi không dám hung hăng càn quấy như xưa nữa.
Dường như đại cục đã định.
Tuy nhiên Thánh thượng vẫn chần chừ không chịu hạ chỉ, Nhị Hoàng tử sau khi trở về lại còn được ban thưởng không ít đồ tốt với lý do có công tế tổ, khiến cho triều thần nhất thời không đoán được ông ta đang nghĩ gì.
Tin tức giật gân khiến người ta kinh ngạc lại nổ ra, Lệ Phi lại mang thai, bà ta đã gần bốn mươi rồi, có thể thấy được thánh sủng vẫn không hề suy giảm.
Cục diện dường như lại trở nên có phần rối rắm.
Hạ Lan Từ xem xong, có hơi kinh ngạc: “Thánh thượng thật sự lại…”
Lục Vô Ưu gật đầu nói: “Làm Hoàng Đế cũng chưa chắc đã được tự do, muốn cho người con nào lên ngôi thì người đó sẽ được lên ngôi. Đương nhiên, Tiêu Hoài Trác do dự không chỉ là vì ông ta sủng ái Lệ thị, mà còn vì ông ta không muốn khi mình còn tại vị lại để Tiêu Nam Bạc làm lớn. Nói đi cũng phải nói lại, làm hôn quân có khi còn vui vẻ hơn.”
Hạ Lan Từ vẫn thầm cầu nguyện trong lòng, bất luận thế nào cũng không thể để Tiêu Nam Tuân lên ngôi.