Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 275

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:36:14
Lượt xem: 48

Cuộc sống của bọn họ vẫn trôi qua như thường lệ.

Thanh Liên Giáo có thể nói là một trong những bang phái khó giải quyết nhất ở Hoảng Châu, bởi vì không có cứ điểm cố định, Giáo chủ thì cố ý làm ra vẻ huyền bí giả thần giả quỷ, đây là một bang phái ẩn mình dưới lòng đất. Quan phủ thì muốn bắt, còn dân chúng bách tính thì muốn giúp che giấu, dù tiền bạc có bị lừa hết sạch vẫn không biết hối cải, họ còn cho rằng sau khi c.h.ế.t có thể đổi lấy phú quý ở chỗ Diêm Vương, thực sự quá nực cười.

Có những ông lão bà lão neo đơn, tuổi già cực khổ trồng trọt kiếm chút tiền mua quan tài đều bị lừa hết, cuối cùng c.h.ế.t trong cảnh bi thảm.

Nhưng đi đôi với điều đó, Thanh Liên Giáo cũng là giáo phái giàu có nhất, nghe nói trong giáo ngoài Giáo chủ ra còn có tám đại kim cang, mười đại hộ pháp, không ít nhà giàu có ngầm cấu kết với chúng.

Lục Vô Ưu phái người trà trộn vào, mất hơn một tháng mới đại khái nắm được cơ cấu, muốn bắt người không khó, khó là làm sao để những người bị lừa tỉnh ngộ.

May thay, đúng dịp Thanh Liên Giáo mỗi tháng đều phải tập hợp một lượng lớn giáo chúng, tổ chức một nghi lễ Thần ban, nội dung đại khái là thần tích hiển linh, ban phúc cho giáo chúng, tiện thể thu tiền cúng dường.

Lần này Hạ Lan Từ cũng rất bất ngờ: “Còn cần ta đi sao?”

Lục Vô Ưu đáp: “Đúng, nhưng nàng không thể chỉ đứng xem kịch thôi đâu.” Hạ Lan Từ tỏ ra nghi hoặc.

Lục Vô Ưu kéo nàng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt nàng một hồi lâu.

Hạ Lan Từ bị nhìn đến phát hoảng, nàng chớp chớp mắt, ngây ngẩn hỏi hắn: “Mặt ta làm sao à?”

Lục Vô Ưu vừa rồi đưa tay chạm nhẹ lên má nàng, da thịt mềm mịn không chút tì vết, tinh xảo như tạo vật của trời cao. Nhưng cũng vì thế mà trông nàng luôn có cảm giác xa cách, cao ngạo, dường như không thể chạm tới. Chỉ là gần đây khi đối mặt với hắn, nàng càng ngày càng buông lỏng phòng bị, hiện rõ vẻ mềm mại yếu đuối hơn trước kia rất nhiều.

“Không có gì, nàng đẹp lắm. Quá đẹp nên ta đã chuẩn bị cho nàng một bộ y phục, có thể sẽ hơi lạnh nhưng ta sẽ truyền nội lực cho nàng.”

Nói là y phục, chẳng thà nói đó là một chiếc váy được may bằng từng lớp vải mỏng nhẹ tầng tầng lớp lớp. Mặc dù cơ thể đều được che chắn kín đáo, nhưng luôn có cảm giác như không mặc gì.

Sau khi Hạ Lan Từ mặc xong, phát hiện hắn còn chuẩn bị thêm vài món trang sức bằng bạc, tất cả đều là màu xanh nước biển hoặc bạc sáng lấp lánh rực rỡ. Chỉ riêng từ trên đầu nàng rủ xuống đã có hai ba sợi chuỗi ngọc, trên cổ, cổ tay và dái tai cũng đều có những món phụ kiện tương ứng, như một bộ trang sức hoàn chỉnh, nhưng màu sắc quá nhẹ nhàng hoàn toàn không thể áp chế được, cũng không đủ trang trọng.

Nàng lẩm bẩm, cảm thấy Lục Vô Ưu thật không biết sao lại có sở thích kỳ quái như vậy, tiếp đó lại thấy lo lắng, hắn tìm thợ mộc đóng chiếc giường mới, nhưng ít nhất hiện giờ vẫn chưa đưa tới.

Đợi khi nàng thay hết toàn bộ xong xuôi, Lục Vô Ưu mới bước vào trong phòng, hắn ngẩn người ánh mắt lóe sáng.

Hạ Lan Từ có vẻ cảnh giác đứng thẳng người.

Lục Vô Ưu từng bước từng bước tiến về phía nàng, đầu ngón tay nhẹ nâng chuỗi ngọc bạc đang lắc lư buông xuống bên má nàng, đôi mắt cũng khẽ hạ xuống, nói: “Quả thực rất hợp với nàng.”

“Thế này… quá…” Nàng ngập ngừng, hai má khẽ ửng hồng: “… kỳ quặc.”

Chưa kịp nói hết câu, Lục Vô Ưu đã nhẹ nhàng lướt qua đôi môi chưa thoa son của nàng, nói: “Rất giống một Thánh nữ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-275.html.]

Hạ Lan Từ: “…?”

Giọng điệu của Lục Vô Ưu nghe có vẻ bình thản, nhưng lời nói lại đầy cuồng ngôn: “Khiến người ta muốn vấy bẩn.”

Hạ Lan Từ biết ngay: “Từ lâu…” Nàng khựng lại một chút, mơ hồ nói: “Từ lâu đã bị chàng vấy bẩn rồi.”

Lục Vô Ưu nhướng mày nở nụ cười sảng khoái, còn không kìm được hôn lên má nàng một cái, nói: “Ta chỉ thuận miệng nói đùa thôi, để nàng mặc như vậy đương nhiên không phải vì ta muốn ngắm, mà là vì vừa hay có việc cần nàng.”

Hạ Lan Từ nghi ngờ: “Thật sự không phải vì chàng muốn ngắm?”

“Được rồi… không chỉ là vì ta muốn ngắm.”

Nghi lễ Thần ban của Thanh Liên Giáo lần này diễn ra trên một tế đàn mới dựng trong một thung lũng vào giữa đêm, vừa thần bí lại yên tĩnh.

Giáo chúng đã có mặt từ sớm, họ cầm đuốc đứng đợi dưới đài, chờ đợi thần tích ngày hôm nay và sự chúc phúc của Giáo chủ, ai nấy đều mong mỏi trong lòng. Trước đây, mỗi lần thần tích xuất hiện đều khiến người ta kinh ngạc như thế, càng làm cho người ta tin rằng Giáo chủ của họ chính là thần linh giáng thế!

Ước chừng chờ đợi một khắc, Giáo chủ trong bộ đạo bào màu đen từ từ hiện thân trong hư không, trên đầu đội kim quan, trong tay cầm một cây thiền trượng – cách ăn mặc chẳng ra ngô ra khoai gì – bốn phía trên đài cũng bùng lửa cháy lên khiến cho cả người ông ta như đang phát sáng.

Ông ta thấp giọng tụng kinh, đồng thời dang rộng hai tay, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện hai đốm lửa, trong lúc lửa lập lòe ông ta khẽ hất tay ném đi, mọi người phảng phất như nghe thấy tiếng sấm chớp.

Ngay sau đó, ông ta phủ tấm vải lên một khối đá trước mặt, múa may cây thiền trượng trong tay, miệng không ngừng niệm chú như đang thi triển pháp lực.

Không lâu sau, ông ta vén tấm vải lên kia lên, chỉ thấy bên trong ánh vàng lấp lánh, vậy mà đã biến đá thành vàng!

Giáo chúng dưới đài không ngừng phát ra tiếng kinh hô.

Đúng vào lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ. Tiếng cười quá đột ngột, nhưng lại quá rõ ràng.

Lập tức có người lớn tiếng quát: “Là ai! Ai dám làm càn!”

Một hắc y nhân che mặt từ trong hư không bước xuống, mũi chân chạm vào bên mép bàn tế đàn, tiện tay nhấc lên khối vàng vừa biến ra ước lượng trong tay, trong ánh lửa có người nhìn thấy dường như màu sắc ở đáy khối vàng không đúng lắm.

Người đó vừa lật khối vàng lại, lớp vàng lá bên trên khối vàng bị bóc ra để lộ ra tảng đá bên dưới, hắn mỉm cười nói: “Nhận biết bao nhiêu đồ cống hiến như vậy, sao lại không nỡ dùng một khối vàng thật.”

Vẻ mặt Giáo chủ Thanh Liên Giáo lập tức biến sắc, lớn tiếng quát: “Đây là tà ma do ác quỷ phái đến! Cố ý phá hoại thần tích của ta, mau bắt hắn lại!”

Nào ngờ thân hình đối phương cứ như người cá, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại là những người nhào lên bắt hắn, từng người từng người đều ngã lăn ra đất.

Những hộ vệ mà ông ta bỏ một số tiền lớn ra thuê dù có dốc hết sức, cũng khó lòng chạm được đến vạt áo của hắc y nhân.

Hắc y nhân tiếp tục chậm rãi nói: “Còn chiêu thức vừa rồi của ngươi.” Hắn giẫm lên một tấm ván trên tế đàn, nhấc tay kéo một người lên. Chỉ thấy người nọ cầm trong tay một vòng sắt cực mỏng bao quanh người, hắn nắm lấy vòng sắt khẽ lắc nhẹ liền nghe thấy âm thanh tựa như sấm sét vang lên, chính là âm thanh vừa nãy.

Loading...