Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 276

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:36:34
Lượt xem: 43

Giáo chúng dưới đài cũng giật mình.

Cuối cùng hắn còn bay đến bên cạnh Giáo chủ Thanh Liên Giáo, giật lấy bao tay da trên tay ông ta, sau đó lấy mồi lửa ra châm lửa trên tay, quả nhiên cũng biến ra một đốm lửa cháy: “Trước tiên đeo bao tay cách nhiệt, sau đó bôi thêm một loại dầu đặc biệt là có thể tạo ra hiệu ứng cháy tạm thời. Còn gì nữa nhỉ… để ta nghĩ xem… Tóm lại toàn là trò lừa đảo cả, so với làm Giáo chủ, ta thấy ngươi hợp với gánh xiếc hơn đấy.”

Giáo chủ Thanh Liên Giáo sợ hãi lùi lại một bước, đã biết đối phương đến không có ý tốt, nhưng xung quanh có bao nhiêu giáo chúng đang nhìn, ông ta không thể để lộ vẻ sợ hãi.

“Đó là tà ma đang nói xằng nói bậy! Mưu toan hòng quấy rối lòng người! Nghi lễ hôm nay e khó mà hoàn thành được! Mọi người mau chóng lui xuống!”

Nói xong ông ta định bỏ chạy, nhưng lại bị người ta tóm lấy cổ áo nhấc bổng lên.

“Tà ma ngoại đạo như ngươi còn muốn chạy?”

Hắc y nhân mỉm cười dịu dàng nói: “Hôm nay ta đến đây là để diệt trừ tận gốc tà ma ngoại đạo, làm hư hại danh tiếng giáo phái ta. Thanh Liên Giáo chỉ biết dùng chút trò vặt vãnh lừa gạt dân chúng vô tội, cũng dám tự xưng là chính giáo.”

Mọi người: “…?”

“Lời lẽ mê hoặc…” Giáo chủ Thanh Liên Giáo chưa kịp nói xong đã bị người ta bóp cổ.

Hắc y nhân tiện tay chỉ lên chỗ trên cao rồi nói: “Bên đó chính là Thánh nữ của giáo phái ta.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách núi cao có một nữ tử mặc lễ phục trắng muốt đang đứng đó, váy áo như mây trời, ai nhìn cũng sẽ nghĩ nàng là tiên nữ giáng trần. Trên người nàng dường như còn đính đầy những món trang sức tiên khí lả lướt, mơ hồ có thể nghe tiếng ngân vang, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng càng tựa như một ảo ảnh mà ngay cả trong tưởng tượng cũng khó hình dung ra vẻ đẹp đến thế.

“Là thần tích!”

“Đây mới là thần tích!”

Hạ Lan Từ căng thẳng vô cùng, cố gắng giữ vững dáng đứng, thậm chí cố gắng ít chớp mắt nhất có thể, nàng còn lo lắng sẽ bị người ta nhận ra, nhưng nàng thường chỉ lộ mặt ở phủ nha thành Nguyên Hương, giáo chúng Thanh Liên Giáo ở đây đến từ khắp nơi trong Hoảng Châu, chưa chắc đã từng gặp nàng.

Dù có gặp qua cũng chưa chắc nhận ra nàng, dù sao Lục Vô Ưu không chỉ để nàng thay một bộ y phục, mà còn tự tay trang điểm lại cho nàng.

Tuy vậy nàng cũng không ngờ rằng, gương mặt mình lại có thể dùng vào việc như thế này.

“Nhưng sao ta lại nghĩ đến phu nhân của Lục Thôi quan nhỉ…” “Đó là ai? Ngươi nói bậy, rõ ràng đây là Thánh nữ mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-276.html.]

Lục Vô Ưu trong tiếng kinh hô của mọi người tiếp tục nói: “Chỉ có tà ma ngoại đạo mới yêu cầu người khác dâng lên lượng lớn vàng bạc tài sản, đổi lấy những lời hứa hẹn hão huyền. Chính giáo thực sự dẫn dắt con người hướng thiện sẽ chỉ nói với các người rằng: Nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của đôi tay mình, không thể phụ thuộc vào kẻ khác. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, thiên đạo có luân hồi, đây mới là chính đạo. Những kẻ chỉ luôn tìm cách lươn lẹo, lười biếng dùng mánh khóe giở thủ đoạn để hưởng lợi, sao có thể tự xưng là chính giáo được chứ?”

Nhưng chỉ nói lời này, có lẽ cũng khó để khiến người ta tin tưởng.

Lục Vô Ưu dùng lực nhấc ngược Giáo chủ Thanh Liên Giáo đang kinh hãi lên, nói: “Các người còn muốn xem thần tích khác không? Ta cũng có thể biểu diễn.”

Suy cho cùng lúc hắn năm tuổi đã biết dùng cơ quan trong giáo để biến ra trò vui dỗ muội muội rồi.

***

Hạ Lan Từ cảm thấy mình chẳng khác gì đi xem kịch, lại tiện thể xem thêm một màn biểu diễn của Lục Vô Ưu.

Nhưng mặc bộ váy áo lố lăng này, lại đeo trang sức lấp lánh phức tạp đứng cả buổi, dù sao cũng có chút mệt mỏi.

Sau khi được Lục Vô Ưu đón từ trên vách núi xuống, trên xe ngựa quay về, nàng không kìm được muốn tháo bỏ đồ trang sức, kết quả bị Lục Vô Ưu ngăn lại, hỏi: “Nàng gấp như vậy làm gì?”

Hạ Lan Từ nói: “Lỉnh kỉnh quá rườm rà.” Nàng còn rất buồn ngủ.

Ánh mắt Lục Vô Ưu lướt qua đỉnh đầu nặng trĩu của nàng, cô nương này dường như hoàn toàn không ý thức được bản thân trang điểm thế này xinh đẹp biết bao, thậm chí còn ngước mặt lên trời, vẻ mặt vô cùng bất lực.

Nhưng có lẽ chính vì như thế, mới khiến nàng dần trở nên chân thực hơn. Lục Vô Ưu khẽ thở dài nói: “Thôi được rồi, để ta tháo xuống cho nàng.” “Ồ.” Hạ Lan Từ gật đầu: “Chàng nhẹ tay chút, có mấy cái mắc vào tóc ta.”

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng giúp nàng tháo búi tóc, cẩn thận lấy xuống từng món phụ kiện mắc trên đầu giống như đang làm một việc tỉ mỉ nào vậy, nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp: “Thanh Liên Giáo coi như đã giải quyết rồi đúng không?”

“Cũng chưa coi là giải quyết xong, loại giáo phái như thế này bám rễ rất sâu giống như tẩy não vậy, trị được ngọn không trị được gốc, vẫn có người dân sẽ tin theo.”

Cùng với động tác nhẹ nhàng của Lục Vô Ưu, mái tóc dài đen nhánh của Hạ Lan Từ từ từ tuôn xuống, trượt qua những ngón tay của hắn: “Trở về tìm hai gánh hát đi diễn khắp các phố phường ở Hoảng Châu, nói cho dân chúng biết tất cả chỉ là trò lừa đảo. Ngoài ra… nếu như đã có nhiều tú tài đến đây như vậy, chi bằng mở thêm một thư viện cho con cháu của những người dân đã góp công sức khai thông sông ngòi tu sửa đê điều có thể miễn phí theo học. Không cần học quá sâu đến Tứ thư Ngũ kinh, ít nhất chỉ cần biết đọc biết viết, có thể đọc hiểu công văn do triều đình ban hành, nắm được vài điều luật quan trọng tránh để bị lừa gạt một cách vô cớ.”

Trong số những vụ án họ gặp phải, không ít vụ là như vậy, dân chúng không biết chữ bị lừa gạt lăn dấu tay, bị ép làm nô dịch làm trâu ngựa cho bọn nhà giàu, hoặc bị dụ dỗ bán đất tổ với giá thấp, không biết kêu oan ở đâu.

Mặc dù ngoài miệng nói rằng làm như vậy là để cho cuộc sống của hai người được thoải mái hơn, nhưng thực chất những việc Lục Vô Ưu làm đều giúp cho cuộc sống của người dân bớt khổ hơn.

Khi còn ở Hàn Lâm Viện, hắn chủ yếu xem qua những công văn qua lại, không có nhiều cơ hội thực hành như thế này.

Trâm cài, bông tai trang sức trên tóc Hạ Lan Từ từ từ được Lục Vô Ưu tháo ra hết.

Loading...