PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:39:06
Lượt xem: 49
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đặt một nụ hôn lên cổ nàng, hai cánh môi còn mút vào da thịt nàng, giọng nói mơ hồ: “Không có gì, nàng cứ tiếp tục cắt đi.”
Hạ Lan Từ cất cao giọng trách móc: “…! Chàng làm vậy làm sao ta cắt được?” Lục Vô Ưu nói: “Ta cũng đâu có chạm vào tay nàng.”
Sau gáy của Hạ Lan Từ đã đỏ ửng, hơi thở dần trở nên gấp gáp: “Sẽ cắt vào tay mất.”
Lúc này Lục Vô Ưu mới dừng lại, đang suy nghĩ thì Chu Ninh An đã ôm bụng thò đầu vào: “Khi nào cắt xong mới ăn được… Ối! Cha à, cha cũng quá bạo dạn rồi đấy!”
Hạ Lan Từ cứng đờ.
Lục Vô Ưu chỉ đành buông nàng ra, tiện tay lấy một cây cán bột từ trong bếp, nói: “Đệ học ai mà nói năng vớ vẩn thế?”
Chu Ninh An cười hì hì: “Còn có thể là ai chứ… Ối, cứu mạng! Đã nói là dùng roi mây rồi mà! Cán bột là quá đáng lắm rồi đó!”
Nói rồi, cậu nhóc lăn lộn chạy ra bên ngoài. Lúc này trong phủ không còn có ai khác.
Lục Vô Ưu cầm cán bột ném “vèo” một cái ra ngoài trúng ngay bên cạnh chân Chu Ninh An, hắn cũng không dám ném vào tường, sợ không cẩn thận làm sập nhà.
“Nào, đến đây, ta mở đầu cho đệ một câu: ‘Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân’, câu tiếp theo là gì?”
Chu Ninh An đang điên cuồng chạy trốn, trong miệng còn lẩm bẩm đáp: “Huynh bắt đệ đọc thuộc lại bây giờ thì sao đệ nhớ nổi! Nhắc thêm vài câu nữa đi mà!”
Hạ Lan Từ vẫn đang tiếp tục cắt thịt dê trong bếp, thuận miệng đọc tiếp: “Tại chỉ ư chí thiện. Tri chỉ nhi hữu hậu định.”
Chu Ninh An kinh ngạc kêu lên: “Đến đó đệ cũng không nhớ nổi!”
Hạ Lan Từ lại nói: “Để ta nhắc thêm vài câu nhé? ‘Đại Học’ cũng dễ thuộc mà.” Lục Vô Ưu nói: “Nàng đừng đọc nữa, một câu nó cũng chẳng thuộc đâu.”
Chu Ninh An méo mặt: “Đệ chỉ muốn ăn lẩu thôi mà, sao lại thành ra thế này, hai người đang làm cái gì vậy chứ!”
Đang nói, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói.
“Trời ạ, chỗ này khó tìm thật đấy.” Một giọng nữ hồn nhiên vang lên lảnh lót rất dễ nghe: “Ca, huynh có ở đây không?”
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu cùng khựng lại, nhìn về phía cửa. Chu Ninh An nhân cơ hội chuồn đi.
Cô nương bị chặn ngoài cửa cũng đã nhìn thấy Lục Vô Ưu, liền vẫy tay chào về phía hắn: “Là muội đây, ca.”
Trông nàng ấy bụi bặm phong trần, trên lưng còn đeo một chiếc tay nải nhỏ, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi cũng lấm lem không kém.
Lục Vô Ưu khẽ nhướng cằm, hỏi: “Chuyện này là thế nào đây?”
Một lát sau, Hoa Vị Linh vừa dùng khăn ướt lau khuôn mặt lấm lem vừa kể lại: “Không phải ca nhất quyết đòi đưa huynh ấy đến Đình Kiếm Sơn Trang sao?
Nhìn huynh ấy thảm quá, muội tiện đường đưa huynh ấy đi một đoạn. Kết quả ca không biết đâu, trên đường đi huynh ấy lại gặp ám sát nữa! Mà lần sau còn nguy hiểm hơn lần trước. Nếu như bỏ mặc huynh ấy, muội cứ cảm giác như chưa tới được sơn trang thì người đã c.h.ế.t mất xác rồi, cho nên muội đành phải dẫn huynh ấy theo cùng.”
Mộ Lăng đứng bên cạnh cũng nho nhã dùng khăn ướt lau vết bẩn trên người.
“Đi đi dừng dừng mới đến nửa đường thì nghe tin ca bị nhốt trong chiếu ngục! Trước đây tẩu tẩu đã nói chiếu ngục đáng sợ như lao tù trong ‘Tẩy Oan Ký’.
Muội nghĩ mình không thể để mặc ca như thế được, phải đi cướp ngục cứu ca ra thôi… vậy nên muội lại vòng về Kinh thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-280.html.]
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “…? Còn có chuyện này sao.”
“Nhưng muội còn chưa kịp đến nơi thì đã nghe nói ca được thả rồi, còn đi đến Hoảng Châu, muội đành phải theo qua đây xem ca có ổn không?”
Hoa Vị Linh lau mặt xong lại chỉnh trang mái tóc rối, nói tiếp: “Vừa nãy ở bến đò, muội thấy một tên đại hán cười vô cùng dữ tợn, muội đã đánh nhau với hắn ta một trận, sau đó nghe hắn ta nói ca đang ở đây nên muội mới đến đây.”
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ: “… Là Tôn Lý sao? Có lẽ hắn ta đi đón người đấy.” Dù sao tốc độ của Hoa Vị Linh quả thực vẫn nhanh như thường lệ.
Hoa Vị Linh gãi đầu, nói: “Muội cứ tưởng hắn ta muốn chặn đường muội.”
Mộ Lăng nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ta muốn cản lại nhưng không cản nổi. Quả thực chuyến đi này bọn ta đã gặp quá nhiều nguy hiểm.”
Lục Vô Ưu trừng mắt lạnh lùng nhìn Mộ Lăng rồi mới quay sang hỏi Hoa Vị Linh: “Ta vẫn ổn cả, muội đi đến đây có người nào theo dõi muội không?”
Hoa Vị Linh đáp: “Không có, muội đã cắt đuôi tất cả rồi cho nên mới thấy kỳ lạ.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Lục Vô Ưu lại quay sang nhìn Mộ Lăng, nói: “Mộ công tử, mời đi theo ta nói chuyện một lát.”
Mộ Lăng hơi chột dạ, khóe môi giật giật nhưng rồi vẫn mỉm cười nói: “Được thôi.”
Kết quả là vừa đi đến góc ngoặt, trên tay Lục Vô Ưu đã hiện ra một lưỡi dao, mũi d.a.o kề vào người Mộ Lăng. Hắn chậm rãi nói: “Là ngươi cố tình dẫn bọn chúng đến đúng không? Ngươi theo muội muội ta rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Mộ Lăng giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội nói: “Ta thực sự không biết, ta bị mất trí nhớ rồi, việc này không phải là giả.”
“Mất trí nhớ và vô tội là hai chuyện khác nhau.”
Mộ Lăng cúi đầu xuống nhìn mũi d.a.o lạnh lẽo trước mặt, cũng chậm rãi đáp lời: “Nhưng nếu không có Hoa cô nương, có lẽ bây giờ ta đã c.h.ế.t rồi. Lục đại nhân, ta thật sự không có ác ý.”
***
Bên ngoài, Hạ Lan Từ nhìn Hoa Vị Linh, định nói gì đó rồi lại thôi: “Hay là để ta dẫn muội đi thay quần áo trước nhé.”
Hoa Vị Linh vừa định gật đầu thì bụng đã kêu ùng ục. Nàng ấy xoa bụng, hít hít mũi nói: “Mùi gì thơm quá! Dọc đường đến đây không có gì ngon để ăn cả.”
Chu Ninh An thấy Lục Vô Ưu đã đi rồi, liền tranh thủ nói: “Mẹ ơi, mẹ cắt được bao nhiêu thịt rồi? Chúng ta ăn lẩu trước đi được không! Đừng quan tâm đến cha nữa!”
Hoa Vị Linh nghe vậy liền nhìn sang Chu Ninh An rồi kinh ngạc thốt lên: “Tẩu tẩu, hai người… đã có con lớn thế này rồi sao, khoan đã, có phải giống như trong thoại bản, bỗng chốc muội đã bỏ lỡ nhiều năm…”
Hạ Lan Từ xoa đầu nàng ấy: “Không đâu, tên nhóc này không phải là con ruột, đừng lo lắng.”
Nàng nhìn về phía Lục Vô Ưu, ngập ngừng nói: “Hay là chờ thêm chút nữa.” Dù sao vừa nãy trông hắn cũng có vẻ đói rồi.
Một khắc sau, năm người quây quần bên bàn ăn, giữa bàn là chiếc nồi đồng đang sôi sùng sục, xung quanh bày đầy thịt dê và rau nhúng.
Hạ Lan Từ cúi đầu thả thức ăn vào nồi, Hoa Vị Linh cầm đũa nuốt nước miếng, Chu Ninh An nhìn thoáng qua Lục Vô Ưu cũng đang ngồi cầm đũa, ánh mắt như hổ rình mồi. Ánh mắt Lục Vô Ưu lạnh lùng mỉm cười hờ hững, còn Mộ Lăng thì nở nụ cười vô cùng hiền lương.
Bầu không khí có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm như sắp lao vào nhau.
Hoa Vị Linh mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, hòa nhã nói: “Đừng căng thẳng thế, tẩu tẩu đã nói là đủ thịt ăn mà! Không cần giành nhau đâu.”
Hạ Lan Từ thật sự muốn nói lại thôi: “…”
Ta cảm thấy không khí căng thẳng không phải vì lý do này. Liệu có thể ăn một bữa lẩu đàng hoàng được không?