Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:39:32
Lượt xem: 52

Nồi lẩu vẫn còn đang sôi ùng ục, trong làn hơi nóng hổi mùi thơm ngào ngạt lan tỏa ra.

Bữa ăn này quả thật có đôi chút gượng gạo.

Có lẽ chỉ mỗi Hoa Vị Linh là hoàn toàn không có khúc mắc nào, nàng ấy ăn liên tục không ngừng, ăn đến mức hừng hực khí thế, thậm chí còn xắn tay áo lên để gắp nhanh hơn. Lục Vô Ưu chuẩn bị hai loại nước chấm, một loại dịu nhẹ, một loại cay nồng. Hoa Vị Linh chọn loại cay, ăn một lúc thì đầu lưỡi nóng rát, mồ hôi tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ.

“Cay quá! Nhưng mà ngon thật đó! Món này tên là gì vậy?”

Chu Ninh An bèn nhanh miệng đáp lời: “Biểu tỷ, đây là món Cổ Đổng Canh đấy. Tỷ xem, khi cho thức ăn vào nồi, nó phát ra tiếng sôi sùng sục, vì vậy nên người ta mới gọi như thế…”

Vừa nói Chu Ninh An vừa nhìn ngang nhìn dọc vừa gắp thức ăn bỏ vào miệng, rõ ràng là rất thích hóng hớt chuyện mới lạ.

Hạ Lan Từ gắp thịt bỏ vào nồi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được cơn sóng ngầm đấu đá bất thường giữa hai người đang ngồi cạnh nàng.

Nàng rất lo lắng rằng bọn họ sẽ bất hòa lao vào cãi nhau rồi lật tung cả bàn ăn lên.

— Mặc dù thực tế cả hai người họ là người ăn nhiều nhất.

Hạ Lan Từ chấm thịt vào nước chấm cho vào miệng, thầm nghĩ: ừm, quả nhiên vẫn là vì món lẩu này quá ngon.

Từng đĩa thịt to lần lượt được cho vào nồi, Hạ Lan Từ còn đi cắt thêm vài đĩa thịt dê nữa. Hoa Vị Linh đã ăn no, lúc này đang ôm bụng dựa lưng vào ghế thở phào thoải mái. Trong khi đó, Lục Vô Ưu và Mộ Lăng vẫn đang từ tốn gắp từng đũa thức ăn.

Lục Vô Ưu mở một hũ rượu đã ủ lâu năm, nhướng mắt hờ hững lên tiếng hỏi: “Uống rượu không?”

Đây là lần đầu tiên Hạ Lan Từ biết, khi hắn nhướng mắt lên nhìn người khác không còn mang theo ý tứ dụ dỗ, mà chỉ còn lại khiêu khích.

Mộ Lăng ôn tồn lịch sự đáp lại: “Không cần đâu, đa tạ Lục đại nhân đã có lòng.”

Lúc dùng bữa đã vào chạng vạng, giờ đây trăng đã treo trên ngọn cây. Hạ Lan Từ đặt đũa xuống, Lục Vô Ưu thoáng nhìn sang nàng, nàng hiểu ý bèn đuổi Chu Ninh An về phòng đọc sách, rồi kéo Hoa Vị Linh đi tắm rửa thay quần áo.

Khi trở lại, nàng nghe thấy hai người họ đang trò chuyện.

“Ta cũng không có ý muốn can thiệp vào cuộc sống của muội muội ta, nhưng ngươi có thể làm người thẳng thắn hơn được không?”

Mộ Lăng thở dài nói: “Là do ta nói gì Lục đại nhân cũng không tin mà, ta thật sự không nhớ được chuyện trước đây, mà bản thân ta cũng không hứng thú nhớ lại cho lắm. Đúng thật là có liên lụy đến Hoa cô nương, điều này ta không phủ nhận, nhưng ta thực sự không biết phải làm thế nào. Ta có một thắc mắc…” Y dường như rất phân vân: “Trông ta không đáng tin cậy đến vậy sao? Ta nhớ rõ mình cũng chưa làm chuyện gì xấu cả mà.”

Hạ Lan Từ thầm nghĩ, so với Lục Vô Ưu ngày xưa, thật hiếm có có ai kém thẳng thắn hơn.

Hoa Vị Linh ở lại trong tòa viện của họ, còn Mộ Lăng bị Lục Vô Ưu đuổi ra ngoại viện ở.

Đến cũng đã đến rồi, Hoa Vị Linh biết được Hạ Lan Từ đang chuẩn bị mở thư viện liền xung phong giúp đỡ chọn lựa nhà. Nàng ấy còn đi xem xét bờ đê khai thông đường sông, chỉ đi dọc theo con đê đã lấm bùn lên quần áo, nhưng nàng ấy không mảy may để ý, mặt mày hớn hở nói với Hạ Lan Từ: “Muội cũng muốn đi!”

Hạ Lan Từ khó hiểu hỏi lại: “… Muội đi làm gì?”

Hoa Vị Linh nói: “Đào sông! Muội dùng xẻng đào còn nhanh hơn bọn họ!”

… Bây giờ Hạ Lan Từ mới hiểu tại sao nàng ấy lại biến thành bộ dạng lấm lem đến thế.

Nàng gắng gượng nở nụ cười nói: “Việc này e là không cần đến muội đâu.”

Hoa Vị Linh tiu nghỉu: “Haiz, Mộ Lăng cũng nói như vậy, còn bảo muội sẽ gây phiền phức cho họ.”

Mộ Lăng cứ thế chậm rãi theo sau Hoa Vị Linh, Hạ Lan Từ lén quan sát vài ngày, nhận thấy con người của y không quá thành thật, nhưng ít ra hành vi vẫn còn đúng mực.

Mấy ngày nay Lục Vô Ưu bị gạt bỏ ra ngoài không còn được nắm quyền lực, Nghiêm Tri phủ có vẻ như đề phòng hắn can thiệp nên các buổi nghị quyết hay thảo luận đều né tránh hắn. Nhưng Lục Vô Ưu cũng vui vẻ, thảnh thơi ngồi trong phủ nha nhâm nhi trà nước.

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-282.html.]

Đêm hôm đó, hắn và Hạ Lan Từ vẫn nằm ngủ trên chiếc giường kêu cót két.

Lục Vô Ưu rảnh rỗi lại không ngủ được, Hạ Lan Từ bận rộn việc lặt vặt cả ngày đã mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nàng quấn mình trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dựa lên gối mềm, nằm nghiêng ngủ ngoan ngoãn, hơi thở nhẹ nhàng, hàng lông mi dài rủ xuống, đôi môi đỏ hơi hé mở.

Mặc dù Hạ Lan Từ đã nói nàng không ngại những chỗ khác ngoài giường, nhưng dường như hắn vẫn chưa kịp thực hiện.

Nhìn nàng ngủ say Lục Vô Ưu cũng không muốn quấy rầy, hắn xoay người nằm nghiêng lặng lẽ quan sát gương mặt nàng một lúc, từ tâm tình rối bời đến tâm trí ngứa ngáy rồi lại trở nên bình tĩnh, trong đầu óc rảnh rỗi của hắn vẫn còn đang suy nghĩ, tại sao ngày xưa ở Thanh Châu hắn lại không nhận ra nàng đẹp như vậy.

Rốt cuộc là nàng càng trưởng thành càng thay đổi, hay lòng hắn đã đổi thay. Dường như khó mà phân biệt được.

Một mùi hương thơm nhẹ nhàng phảng phất phả vào mặt, bởi vì tư thế nằm nghiêng của nàng, chiếc áo ngủ không quá dày còn lỏng lẻo đã để lộ ra những đường cong quyến rũ đang phập phồng theo nhịp thở. Làn tóc đen phủ bên gò má xinh đẹp như đang vuốt ve khuôn mặt nàng, như thể bất cứ lúc nào nàng cũng có thể mở mắt ra, vẻ mặt ngái ngủ đờ đẫn nhìn hắn.

Hạ Lan Từ của lúc này trở nên dễ gần đến lạ.

Đang mải nghĩ ngợi, trong đêm khuya tĩnh lặng do quá thính tai nhạy mắt, Lục Vô Ưu nghe thấy từ ngoại viện truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Hắn lắng tai nghe một lúc, dứt khoát quyết định ngồi dậy mặc áo ra ngoài. Hạ Lan Từ thật ra vẫn còn mơ màng chưa ngủ sâu, nghe thấy tiếng động Lục

Vô Ưu ngồi dậy liền hé mắt ra, thấy hắn khoác áo ra ngoài, nàng còn tưởng có

chuyện gì xảy ra. Đợi hắn đi rồi, nàng cũng cố chống chọi cơn buồn ngủ bước xuống giường, khoác thêm áo vào định ra ngoài xem thế nào.

Vừa đi ra ngoài đã tỉnh táo hẳn, vị Mộ Lăng Mộ công tử kia nửa đêm còn đẩy cửa đi ra ngoài.

Giữa đêm khuya, trên đường phố rất thưa người qua lại.

Mộ Lăng càng đi càng lạc vào những con ngõ tối, cuối cùng dừng chân tại một nơi khuất nẻo.

Lục Vô Ưu mới đi được mấy bước đã cảm nhận được có người đi theo sau mình. Hắn dùng ánh mắt hỏi tại sao nàng còn chưa ngủ, Hạ Lan Từ tò mò chỉ về phía xa, Lục Vô Ưu khựng lại một chút rồi bế nàng lên.

— Dù sao thì dẫn nàng đi xem kịch cũng không phải là lần đầu.

Mộ Lăng dừng bước, chẳng bao lâu sau trước mặt y đã xuất hiện một người đàn ông trung niên, mặt mày trắng trẻo không có râu. Người đàn ông đó kính cẩn chắp tay trước Mộ Lăng, trên mặt đầy vẻ bất lực.

Sau đó, cả hai người bọn họ đều nghe thấy một tiếng gọi rõ ràng: “Thiếu chủ.” “…?”

Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu ngơ ngác nhìn nhau, dùng ánh mắt thầm trao đổi. Hạ Lan Từ: Sao hắn cũng được gọi là Thiếu chủ?

Lục Vô Ưu: Làm sao ta biết được? Có lẽ cái danh xưng này quá đại trà rồi, lần sau ta sẽ bảo họ đổi cái khác.

Hạ Lan Từ: Cũng không cần, chúng ta xem tiếp đi.

Giọng của Mộ Lăng vốn lạnh lùng, lúc này càng thêm lãnh đạm: “Được rồi, đừng đi theo ta nữa, ta thực sự không có hứng thú.”

Người đàn ông trung niên nghẹn ngào nói: “Nhưng mà…”

Mộ Lăng nói: “Lần sau đưa tin, ta sẽ không ra ngoài nữa, đỡ phải phiền phức.” “Thiếu chủ! Ngài…”

Mộ Lăng đáp: “Đừng gọi ta bằng cái xưng hô đó nữa, nghe kỳ cục lắm. Có thể gọi ta là thiếu hiệp không?”

Người đàn ông trung niên lại nghẹn ngào: “Ngài sao có thể dùng cái danh xưng thô thiển như vậy được, nó không xứng với ngài…”

Mộ Lăng lại cười nói: “Nhưng ta thích. Ta đi đây.”

Thấy Mộ Lăng dường như thật sự muốn đi, Hạ Lan Từ huých nhẹ Lục Vô Ưu, ra hiệu rằng người sắp đi mất rồi thì phải làm sao.

Lục Vô Ưu đặt Hạ Lan Từ ngồi vững trên mái nhà, còn thuận tay véo nhẹ má nàng một cái rồi mới ung dung nhảy xuống, đi đến trước mặt hai người họ.

Loading...