PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:42:11
Lượt xem: 46
Lần này, ông lại lấy cớ Lệ Phi mang thai cần phải chuyên tâm dưỡng thai, không cần đến chăm sóc bệnh tình cho ông nữa.
Tránh cho mỗi lần nhìn thấy Lệ Phi, ông lại nghĩ đến Bình Giang Bá, nghĩ đến Nhị Hoàng tử, nghĩ đến những tấu chương không có điểm dừng kia và cả tình thế khiến ông tức giận không sao kiểm soát nổi.
Kính Phi nhẹ nhàng đọc công văn, bà ấy xuất thân danh môn, hiểu biết lễ nghĩa, mọi cử chỉ đều hợp lễ giáo. Thuận Đế ban đầu thấy bà nhàm chán, nhưng lúc này tâm trạng rối bời lại nhận ra cái hay của sự ngoan ngoãn.
Hơn nữa, phụ thân của Kính Phi là Án sát sứ Tề Châu, huynh trưởng là Thiêm đô Ngự sử của Đô sát viện, thanh danh quan trường đều khá tốt, ông có sủng ái Kính Phi cũng không gặp phải dị nghị.
Thậm chí ông còn lên tiếng hỏi thăm một câu: “Thanh nhi dạo này thế nào rồi?”
— Thanh nhi trong lời Thánh thượng chính là Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh.
Kính Phi đặt công văn xuống, nhẹ giọng đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thanh nhi dạo gần đây đang chuyên tâm đọc sử, có chỗ không hiểu liền đi hỏi quan Nhật Giảng, nó nói là đã học được nhiều điều.”
Thuận Đế hỏi thêm mấy câu, chỉ là khi nhắc đến quan Nhật Giảng, bất giác lại khiến ông nghĩ đến người trẻ tuổi tự tìm đường c.h.ế.t kia, thế là liền triệu gọi Bành công công quản lý Cẩm Y Vệ vào chầu.
Bành công công cung kính hồi bẩm: “Lục Thôi quan ngay sau đó đã đi nhậm chức ngay, không có chậm trễ chút nào, nghe nói ở phủ Tùy Nguyên chăm chỉ làm việc đến mức khí thế dâng trào.”
Thuận Đế hỏi: “Khí thế dâng trào?”
Bành công công không dám giấu giếm, vì trước đó Tổng đốc Hà đạo mà ông ta tiến cử xảy ra chuyện không hay, Thánh thượng đã không hài lòng với ông ta, cho nên lần này ông ta dứt khoát thuật lại tình hình của Lục Vô Ưu ở phủ Tùy Nguyên một cách thành thật, dù rằng vì không nhận được tiền của Lục Vô Ưu, lời nói rất giản lược nhưng nghe vào vẫn khiến người kinh hãi.
Thuận Đế im lặng một lúc rồi hỏi: “Tri phủ của phủ Tùy Nguyên đâu?”
Bành công công hơi sững sờ, sau đó mới nói: “Tin mới nhất vừa nhận được hình như là Tri phủ vừa về đến phủ nha đã nghiêm khắc trách mắng Lục Thôi quan một phen, hiện đã hoàn toàn tiếp quản công việc của phủ.”
Thuận Đế cười khẩy một tiếng, không nói gì thêm.
Bành công công lại hạ giọng nói: “Phải rồi Bệ hạ, dường như tên nghịch tặc kia gần đây cũng xuất hiện ở Hoảng Châu…”
***
Bên ngoài cổng thành Nguyên Hương vang vọng những tiếng đập mạnh từ nhóm dân chạy nạn, họ lớn tiếng kêu la: “Mau mở cửa cho bọn ta vào! Mau mở cửa cho bọn ta vào! Quân Bắc Địch đánh tới nơi rồi!”
Từ trên thành lầu nhìn xuống, toàn bộ đều là dân chúng mang theo gia quyến, sắc mặt ai nấy đều hoảng sợ, trong đó phụ nữ và trẻ con chiếm đa số, còn có không ít người trên người mang theo vết thương.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-288.html.]
Dân chúng dưới chân thành lầu run rẩy nói: “Là thiết kỵ! Là thiết kỵ của Bắc Địch! Bình thường chúng đến cướp bóc thì thôi, lần này chúng đi đến đâu là đốt phá g.i.ế.c người đến đó, không chuyện ác nào là không làm.”
Có người khác nói: “Ta nghe nói là Tam vương tử của Bắc Địch! Hắn mang theo thuộc hạ đánh tới rồi!”
“Nghe nói Tam vương tử của Bắc Địch là kẻ hung tàn thô bạo nhất! Hắn không chỉ g.i.ế.c người, mà còn ăn thịt người!”
“Mau mở cổng thành đi!”
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu nghe tin cũng vội chạy đến bên cổng thành, bên ngoài tiếng người la hét hết sức rõ ràng, thế mà Tri phủ phủ Tùy Nguyên Nghiêm đại nhân lúc này lại mặt mày xám xịt nói: “Không ai được phép mở cổng thành!”
Dường như sợ người ta nghi ngờ mình, ông ta lại còn nói thêm: “Ai biết trong đám người này có gián điệp Bắc Địch hay không!”
Hạ Lan Từ khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi Lục Vô Ưu có biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Lục Vô Ưu cũng hạ giọng trả lời: “Chẳng phải ta đã nói với nàng mấy vị Vương tử của Bắc Địch cũng đang tranh giành kịch liệt hay sao, Tam Vương tử Sát Can là kẻ náo loạn lớn nhất hung hãn nhất, ta đoán tám phần là vì tranh quyền thất bại mới dẫn binh lính chạy qua đây, trên đường đốt phá g.i.ế.c người chắc cũng vì không còn gì để kiêng kỵ. Trước đây Bắc Địch cướp bóc chỉ vì vật tư, không đến mức tuyệt tình như vậy.”
Thấy cổng thành không mở, tiếng khóc la bên ngoài thành lại vang lên ầm ĩ, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Phủ đài lão gia, cầu xin ngài mở cửa đi mà!”
“Quân địch thật sự sắp đánh tới nơi rồi! Thành Thủ Diên đã bị công phá, bọn ta không thể chạy nổi nữa rồi…”
“Các vị lão gia, làm ơn cho con ta vào được không?”
Thành Thủ Diên nằm gần thành trì của Bắc Địch hơn so với thành Nguyên Hương, từ trước đến nay dùng để trấn giữ biên cương, cách thành Nguyên Hương chỉ hơn trăm dặm. Giờ đây, Bắc Địch có lẽ đang hoành hành trong thành bên đó nên mới trì hoãn chưa kéo đến bên này.
Nghe đến đây, sắc mặt của Nghiêm Tri phủ càng trở nên khó coi hơn.
Lục Vô Ưu thở dài một tiếng, từ tốn bước lên nói: “Với tốc độ xuất binh đột ngột của quân Bắc Địch, chắc hẳn sẽ không kịp sắp xếp gian tế. Nếu Nghiêm đại nhân không yên tâm, có thể giam giữ riêng những người dân chạy nạn này để đề phòng những kẻ có mưu đồ bất chính.”
Nghiêm Tri phủ nổi giận: “Ai sẽ trông coi đây? Ngươi trông coi à? Nếu mở cửa thành xảy ra chuyện gì, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”
Lục Vô Ưu suýt chút nữa phì cười.
Hạ Lan Từ thấy Nghiêm Tri phủ tức giận đến phát run, từng nhóm cơ trên mặt đều đang co rút theo, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ ngầu, nàng cũng hiểu được thái độ của đối phương. Hừ, một Tri phủ lười biếng lo việc nha môn như ông ta giờ gặp phải chuyện này, làm sao có thể không nghĩ đến việc đùn đẩy trách nhiệm để chạy trốn chứ, nhưng hiện tại ông ta lại lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Lục Vô Ưu nói: “Được, ta sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ có thể mở cổng thành được chưa?”
Trong lòng Nghiêm Tri phủ chợt mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại nói: “Nếu như việc này xảy ra sơ suất gì, chỉ trách ngươi tự ý hành động!”