PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:44:50
Lượt xem: 29
Liên tiếp có người bị thương được khiêng từ thành lầu xuống, Hạ Lan Từ lại dẫn theo những nữ quyến tình nguyện ở lại trong thành và những đại phu được triệu tập để xử lý vết thương cho thương binh, nhưng những vết thương thịt nát xương tan, gãy tay gãy chân vẫn khiến không ít người sợ hãi, thậm chí sau đó hoàn toàn không kịp xử lý, thuốc cũng không kịp lấy.
Không cần lên thành lầu, Hạ Lan Từ cũng có thể cảm nhận được sự khốc liệt của trận chiến.
Nàng cắn răng, đứng thẳng người dậy nói: “Ta sẽ đi gọi thêm người tới.” Trong chừng mực nào đó, nàng cần phải dựa vào gương mặt này.
Vẻ mặt Hạ Lan Từ kiên quyết, lại một lần nữa đi đến từng nhà gõ cửa: “Các vị, thủ vệ trong thành có thể sẽ không chống đỡ nổi, một khi binh lính Bắc Địch tràn vào thành, tất cả mọi người sẽ không tránh khỏi kiếp nạn này, khẩn cầu các vị hương thân phụ lão đi ra ngoài cùng nhau bảo vệ thành trì được không?
Trong thành có rất nhiều thương binh chưa kịp cứu chữa, còn có rất nhiều cung tên và binh khí cần chuyển lên thành lầu.”
Trong lời nàng nói thoáng ẩn nghẹn ngào, còn có vài phần cầu khẩn không tự chủ được xuất hiện trên gương mặt này thật sự khiến người ta xúc động.
Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng động rung trời chuyển đất ngoài cổng thành, không ít người đã sợ đến run rẩy, nhưng tiên nữ trước đây chưa nhiễm bụi trần giờ đây váy áo dính đầy vết máu, tóc mai rối bời, trong đáy mắt đầy những sợi tơ m.á.u do thức trắng thâu đêm… cảnh tượng khiến người ta chấn động tâm can.
Lục Vô Ưu đang lúc thay quân vội vã chạy đến cổng thành Đông, lại bất ngờ gặp Hạ Lan Từ đang gõ cửa nhà dân.
Hạ Lan Từ chật vật không thể tả, Lục Vô Ưu cũng chẳng khá hơn là bao, trên áo giáp của hắn vốn có màu xanh nhạt, giờ đây toàn bộ đều thấm đẫm máu, trên thanh kiếm cầm trong tay cũng có từng giọt m.á.u tươi nhỏ xuống đất, ngay cả gò má vốn thanh tú cũng lấm tấm vệt m.á.u đã khô, trông hắn vừa yêu dị vừa như Tu La.
Khi lướt qua nhau, Lục Vô Ưu lau sạch những ngón tay bàn tay trái rồi tiện tay vuốt lại tóc mai của Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ nắm lấy bàn tay hắn nói: “Chàng phải cẩn thận.” Lục Vô Ưu khẽ cười đáp: “Yên tâm.”
Nói xong, hai người cùng buông tay ra, tiếp tục chia nhau hành động.
Trận chiến ở cổng thành Đông trông có vẻ không khốc liệt như cổng thành Bắc, nhưng vẫn tàn khốc không kém.
Trên thành lầu khói lửa ngút trời, cờ chiến tung bay phần phật, nhìn tình trạng bi thảm trên thành lầu rõ ràng cũng đã trải qua một vòng đấu tranh sinh tử, khắp nơi là t.h.i t.h.ể nằm la liệt. Lúc Lục Vô Ưu vừa lên đến nơi, nhìn thấy sau khi đổ dầu sôi xuống dưới, Mộ Lăng lại chỉ huy người ném rơm rạ và đuốc xuống, ngay lập tức bùng lên một biển lửa.
Hơn nữa chính bản thân y cũng đang vung đao, Lục Vô Ưu khá ngạc nhiên nhưng cũng vung kiếm lên.
Mộ Lăng nói: “Vị Linh không sao chứ?”
Lục Vô Ưu đáp: “Chú ý cách xưng hô của ngươi, muội ấy không sao.” Vừa nói, hắn vừa nhấc chân đạp một binh sĩ Bắc Địch từ trên thành lầu xuống.
Mộ Lăng vừa rút đao lùi lại, vừa trở tay xoay người c.h.é.m địch nói: “Nhìn ta làm gì, dù không bằng các ngươi, nhưng ta cũng từng học chút võ nghệ.”
Lục Vô Ưu nghiêng người lại vung kiếm c.h.é.m ngang: “Ta tưởng ngươi sẽ ở lại hậu phương. Ngươi không sợ c.h.ế.t à?”
Mộ Lăng trốn ra phía sau nghỉ ngơi một lúc, thở hổn hển nói: “Ở trong đám thân vệ binh của mình mà cũng c.h.ế.t được, vậy thì chứng tỏ ông trời muốn ta chết. Không mang chút thương tích trên người làm sao ta đi tìm Hoa cô nương được.”
Lục Vô Ưu nói: “Chẳng phải ngươi có thể tự tay rạch hai nhát trên cánh tay đó sao?”
Mộ Lăng đáp: “Bị nàng ấy biết được sẽ chỉ càng cảm thấy ta là kẻ vô dụng.”
Lục Vô Ưu nói: “Vậy cũng không hẳn, cùng lắm muội ấy chỉ sẽ cảm thấy ngươi là một người bạn rất yếu đuối mà thôi.”
Hắn quan sát một lúc thì phát hiện ra, tuy người bên phía Mộ Lăng không đông lắm, nhưng lại được huấn luyện rất nghiêm ngặt.
Thân binh do Hoài Cẩn Thái tử để lại chắc hẳn không thể quá kém cỏi, thậm chí có thể xem như là tử sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-292.html.]
Phía bên này, đám thân binh đã c.h.é.m g.i.ế.c đến đỏ mắt, đao kiếm dùng đến cùn rồi liền đi đoạt vũ khí của đối phương, cánh tay gãy rồi, bàn tay lặc lè vẫn có thể đi cắn cổ đối phương, thậm chí còn có người ôm lấy đối phương cùng nhảy xuống thành lầu, khung cảnh ngập tràn khí thế điên loạn.
Dưới chân trơn trượt nhưng không biết dẫm phải thứ gì, mùi m.á.u tanh nồng nặc, ngay cả chuôi kiếm trong tay Lục Vô Ưu cũng trơn trượt đến mức khó cầm vững.
Hắn cũng không nhớ mình có bị thương không, có mệt mỏi không.
Lục Vô Ưu thấy có người mặc giáp trụ lên, vừa quay đầu lại thì đã nghe thấy người đó nói: “Bọn ta là dân sống trong thành! Là phu nhân bảo bọn ta đến tiếp viện.”
Cuộc chiến ác liệt này từ lúc mặt trời mọc kéo dài đến tận giữa trưa, tiếp tục đến khi mặt trời ngả về Tây.
Tiếng c.h.é.m giết, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng vang vọng trên thành trì Nguyên Hương, quanh quẩn bên tai mãi không dứt. Xác c.h.ế.t chất thành núi cả trên và dưới thành lầu, nhưng chúng vẫn không chiếm được một cổng thành hay một cứ điểm nào.
Thực ra, so với binh lính phòng thủ của thành Nguyên Hương mà nói thì binh lính Bắc Địch mới là những kẻ dọc đường tập kích bất ngờ đến đây, chúng vừa chiếm được thành Thủ Diên lại còn đốt phá cướp bóc trong thành, dường như vẫn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức giờ lại phải dựa vào luồng khí thế đó muốn dứt khoát chiếm trọn thành Nguyên Hương.
Nhưng sau khi xông pha cả một ngày dài, thế trận như hổ đói vồ mồi ban đầu rõ ràng đã suy yếu đi.
Người dân Đại Ung kiên cường hơn chúng tưởng.
Cứ tiếp tục như thế này, dù trời có tối đi chăng nữa, e rằng cũng không chiếm được thành.
Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can lập tức hạ lệnh tạm thời đóng quân tại chỗ, nghỉ ngơi một đêm.
Thế tấn công giảm dần, Lục Vô Ưu biết, có lẽ ngày đầu tiên đã chống đỡ được.
Đợi đến khi binh lính Bắc Địch từ từ rút lui theo ánh hoàng hôn dần tàn, nhiều binh sĩ trên thành lầu ngồi sụp xuống tại chỗ, có người phát ra tiếng hoan hô như sống sót sau thảm họa, có người bục mặt khóc nức nở vì đồng đội ngã xuống, những người bị thương thì dìu đỡ lẫn nhau.
Hạ Lan Từ vẫn đang băng bó cho thương binh, nghe thấy tiếng hò reo, nàng nhanh chóng băng bó xong rồi mới ngẩng đầu lên, sau đó cầm lấy bình trà ở bên cạnh nhanh chóng bước lên thành lầu.
Trước mắt toàn là những cảnh tượng thảm tàn không dám nhìn thẳng, nàng chỉnh lại váy áo, bình tĩnh bước từng bước đi lên, từng tốp binh lính lục tục từ thành lầu đi xuống, nàng thậm chí còn thấy Mộ Lăng gật đầu với nàng rồi mới chống đao đi về phía cổng thành Bắc.
Khi sắp bước lên thành lầu, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thấy Lục Vô Ưu đang đứng thẳng lưng ở đó.
Trên thành lầu đèn đuốc sáng trưng.
Hắn vẫn cầm trường kiếm trong tay, lưng tựa vào tường thành, ánh mắt nhìn về phía quân Bắc Địch đóng quân đằng xa, đôi mắt bị màn đêm nhuốm màu đen kịt nhưng lại thấy rõ ánh lửa bập bùng trong đó, những ngọn lửa bất diệt cháy mãi không ngừng.
Thấy hắn vẫn còn toàn vẹn, không bị thiếu tay cụt chân gì, Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, chần chừ không biết nên nói gì trước, cuối cùng vẫn đưa bình trà cho hắn, mở lời: “Uống vài ngụm trước đi.”
Lục Vô Ưu lúc này mới từ từ dời mắt nhìn sang nàng, nói: “Chúng ta đã giữ thành được một ngày, nhưng có lẽ sẽ còn ngày thứ hai.”
Hạ Lan Từ khẽ nhón chân, dùng tay che mắt hắn lại: “Trước mắt đi thay quần áo, nghỉ ngơi một lát đã.”
Lục Vô Ưu cảm nhận được xúc cảm mềm mại áp lên mắt mình, mùi hương thoang thoảng phảng phất dường như xua tan đi mùi m.á.u tanh không tan trên người hắn. Ý thức dần trở về, Lục Vô Ưu cảm nhận được đôi môi khô khốc, hắn ngửa cổ uống cạn ấm trà rồi dùng mu bàn tay lau miệng: “Ta đang nghĩ không biết viện binh khi nào mới đến, hoặc là nếu viện binh không đến thì phải làm sao?”
Giọng điệu của hắn quá đỗi thản nhiên.
Hạ Lan Từ bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Vô Ưu. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cùng nhau c.h.ế.t thôi.” Lục Vô Ưu: “…?”
Một lúc lâu sau, hắn mới cười nói: “Được thôi, vì nàng, ta sẽ liều mình lần nữa.”