Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 293

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:45:22
Lượt xem: 37

Toàn bộ binh sĩ đều nghỉ ngơi tại chỗ dưới chân thành, người thì ăn uống, kẻ thì nhắm mắt dưỡng sức, họ chọn dựa lưng vào góc tường hoặc trú tạm trong những căn lều dựng lên tạm thời. Trên thành lầu có người canh gác, chỉ cần phát hiện quân Bắc Địch có động tĩnh bất thường sẽ lập tức thổi còi báo hiệu.

Trong thành, y quán và hiệu thuốc cũng đều hoạt động suốt đêm.

Có những cửa tiệm còn mang rượu mạnh đến, vừa để xử lý vết thương, vừa có thể uống để quên đau đớn sầu muộn trong đầu.

Những binh sĩ chỉ bị thương nhẹ lúc này vẫn còn có thể uống rượu, hùng hồn trò chuyện.

“Nếu lần này ông đây có thể sống sót ra ngoài, về sau sẽ đem chiến tích này khoác lác suốt đời! Con cháu của ông cũng sẽ tự hào với người đời mãi mãi, rằng ông đây từng đánh thắng quân Bắc Địch!”

“Đúng thế! Kỵ binh Bắc Địch đáng sợ thật, nhưng ta thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả!”

“Không ngờ được một quan văn như Lục đại nhân cũng có thể ra trận, lại có thể chiến đấu lợi hại như vậy, tưởng chừng như lấy một chọi mười.”

“Ngươi chưa nhìn thấy muội muội của Lục đại nhân đâu! Đó mới thật sự là nữ trung hào kiệt, không hề thua kém đấng mày râu chút nào! Nào, chúng ta cạn thêm một chén nữa!”

Lại có người nói: “Hạ Lan phu nhân thật sự là tiên nữ từ trên trời giáng xuống phải không?”

“Ta cũng nghĩ vậy, có lẽ nàng chính là thần tiên hạ phàm để cứu khổ cứu nạn…”

“Thật ngưỡng mộ Lục đại nhân…”

Có người vỗ đầu kẻ vừa nói: “Ngươi ngưỡng mộ cái gì! Ngoài Lục đại nhân ra, còn có ai có thể xứng đôi với phu nhân nữa đây.”

Lúc này, bên trong phòng, Hoa Vị Linh đang nằm úp mặt lên bàn ngủ say sưa. Bên cạnh là một bát cháo thập cẩm đã được húp cạn, trong tay nàng ấy vẫn nắm chặt thanh trường kiếm sắc bén, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường, vết m.á.u trên đó vẫn chưa được lau sạch.

Hạ Lan Từ cầm lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau sạch mặt và tay cho nàng ấy.

Mộ Lăng ngồi cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch do thiếu máu, lúc này cũng đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lục Vô Ưu vừa nghỉ ngơi được một lúc thì lại đi ra ngoài. Hạ Lan Từ cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi, nàng chống cằm nhắm mắt tựa vào bàn, tâm tư dần chùng xuống.

Khói lửa trong thành đã cháy suốt một ngày.

Lục Vô Ưu nói rằng viện binh chưa chắc sẽ đến, cũng không phải là không thể. Tri phủ đã bỏ thành mà chạy, với lực lượng phòng thủ chưa đến một nghìn người trong thành, không chỉ Bắc Địch mà ngay cả người Đại Ung cũng nghĩ rằng mình không thể giữ thành nổi. Trong tình huống như vậy mà tùy tiện điều

động binh lính đến, không những thành trì sẽ bị chiếm đóng, ngược lại còn trở thành con mồi của quân Bắc Địch.

Thành Nguyên Hương không thể coi là một pháo đài quan trọng, cũng chẳng phải là một thành lớn.

Thay vì cứu viện thì cố thủ sẽ ổn hơn, họ cũng không phải gánh vác trách nhiệm, nói cho cùng vẫn phải xem Tổng binh Hoảng Châu suy nghĩ thế nào.

Còn về những tướng trấn thủ ở các thành trì lân cận, e rằng lúc này đều đang nơm nớp lo sợ.

Hơn nữa, đã có Cẩm Y Vệ truy tìm tung tích của Mộ Lăng ở gần đây. Nếu xác định y đang ở trong thành Nguyên Hương, vậy thì dựa theo ý chỉ của Thánh thượng sẽ càng không thể có việc phái viện binh tới được, trừ khi…

Tiếng bước chân vang đến, Hạ Lan Từ bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Vô Ưu trở lại.

Dường như hắn vừa dùng nước giếng lạnh để rửa mặt, trên mặt và tóc còn đọng lại những giọt nước. Lục Vô Ưu cất giọng trầm thấp nói: “Ta vừa xem xét tình hình phòng thủ trong thành, e rằng không được ổn cho lắm.”

Hoa Vị Linh cũng bật dậy, dụi mắt hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?” Lục Vô Ưu đáp: “Ta có một kế hoạch.”

Hắn nói với giọng vô cùng bình tĩnh: “Nhân lúc đêm nay còn chưa qua, đi ám sát Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can.”

Hạ Lan Từ vốn vẫn còn mơ màng, giờ phút này hoàn toàn tỉnh táo. Ngay cả Mộ Lăng ngồi bên kia cũng mở mắt nhìn hắn.

“Ta vừa quan sát doanh trại của gã, đêm nay là đêm đầu tiên, có lẽ gã cũng không ngờ rằng chúng ta đã sức cùng lực kiệt như vậy mà vẫn còn thừa sức đi ám sát, cho nên chúng sẽ không quá phòng bị, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Hoa Vị Linh nghe xong, lập tức giơ tay xung phong: “Muội đi nhé! Sáng nay muội đã chướng mắt cái gã đấy rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-293.html.]

Lục Vô Ưu dứt khoát từ chối: “Muội không được.” Hoa Vị Linh bất mãn: “Tại sao chứ!”

Lục Vô Ưu giải thích: “Đi xuống dưới đó trước tiên cần phải ẩn nấp, sau đó dò la xem chúng đổi ca thay quân tuần tra như thế nào, hành động phải tuyệt đối bí mật, nếu không sẽ rút dây động rừng, dẫn tới quân địch bao vây tấn công thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Việc này không hợp với muội. Vì vậy ta sẽ đi, muội ở lại trấn giữ thành trì.”

Hắn nói rất đơn giản, Hạ Lan Từ không nhịn được đứng lên hỏi: “Chàng chống đỡ nổi không?”

Lúc Lục Vô Ưu nhìn về phía nàng, trong mắt lấp lánh ý cười khó hiểu, hắn rút từ trong tay áo ra một bình thuốc nhỏ: “Một trong những đặc sản của quê nhà ta, tên gọi có hơi kỳ quặc, nhưng uống vào có lẽ sẽ giúp ta chống đỡ được thêm hai ngày nữa.”

Hạ Lan Từ vội vàng hỏi thêm: “Dùng thuốc này có phản phệ lại không?”

Lục Vô Ưu thản nhiên: “Đã đến nước này rồi, còn ai để ý đến chuyện đó chứ.”

Hoa Vị Linh trả lời thay hắn: “Có, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chỉ là sau đó cơ thể sẽ rất suy yếu… Ca, ca thực sự muốn đi sao?”

Lục Vô Ưu nói: “Lát nữa ta sẽ vòng ra ngoài từ cổng thành Nam, những chuyện khác ta cũng đã giao phó xong rồi.”

Hoa Vị Linh do dự nói: “Được thôi, nhưng ca ca vẫn phải cẩn thận đấy.”

Hạ Lan Từ nghe Hoa Vị Linh nói vậy cũng yên lòng, sau đó lại nói: “Chàng đưa ta một viên thuốc đặc sản đó đi.”

Lục Vô Ưu ngạc nhiên: “Nàng cần thứ đó làm gì?”

Hạ Lan Từ đáp một cách kiên quyết: “Ta cũng buồn ngủ rồi.” Lục Vô Ưu đề nghị: “Nàng có thể ngủ một giấc mà.”

Hạ Lan Từ hỏi lại bằng giọng điệu khó tin: “Chàng đi ám sát, còn ta thì ở lại ngủ?”

Lục Vô Ưu nhún vai cười nói: “Có gì không được đâu? Biết đâu khi nàng tỉnh dậy, có lẽ ta đã trở về rồi.”

Thực ra, hắn có thể giấu nàng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói thẳng, rủi ro và kế hoạch đều được trình bày rõ ràng. Suy cho cùng, hắn không thích cái kiểu “ta giấu nàng vì muốn tốt cho nàng”.

“… Lỡ như không trở về được thì sao?”

Hạ Lan Từ biết rõ hắn võ công cao cường, nhưng chỉ hai nắm đ.ấ.m khó địch lại với bốn tay, cũng giống như những lần trước đây hắn thường nói đùa muốn đi ám sát Tiêu Nam Tuân vậy. Có điều trong quân doanh của Bắc Địch toàn là những kẻ quen chiến đấu lâu năm vốn không thể xem thường, nếu đơn đấu thì chúng không phải đối thủ của Lục Vô Ưu, nhưng nếu chúng hợp sức lại thì lại khó nói.

“Chắc không đến mức đó đâu.” Lục Vô Ưu xoa đầu nàng: “Chẳng phải nàng đã nói không sợ c.h.ế.t cùng ta sao? Còn sợ cái này à?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu lên: “Vậy được, ta sẽ đi tiếp ứng cho chàng.”

— Đến lúc đó Lục Vô Ưu chắc chắn cần có người tiếp ứng.

Hắn cũng im lặng một lúc.

Đúng vào lúc này, Mộ Lăng vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Đáng để ngươi liều mạng đến vậy sao? Thực ra dù cuối cùng thành trì có thất thủ, cũng không ai trách ngươi.”

Lục Vô Ưu đáp: “Ngươi cũng đã ở lại đây rồi, sao còn hỏi ta câu này?” Mộ Lăng nói: “Đại Ung thực sự không đối xử tốt với ngươi.”

Một Trạng nguyên liên tục đỗ đầu sáu kỳ thi, một lòng vì dân vì nước, vậy mà lại bị giáng chức đến một nơi như thế này. Vất vả khổ cực chạy ngược xuôi, cuối cùng lại bị Tri phủ cướp công. Giờ đây gặp nạn lại còn phải gánh vác mọi việc. Ai mà không thấy phẫn uất chứ?

Cho dù thành Nguyên Hương thực sự thất thủ, người đầu tiên bị định tội chắc chắc là cái gã Nghiêm Tri phủ dẫn đầu bỏ trốn mất dạng kia, chứ không đến lượt một Thôi quan Thất phẩm như hắn.

Còn nếu thành trì thực sự được giữ vững, nói không chừng tên chó điên Nghiêm Tri phủ kia còn nghênh ngang trở lại giành công nữa là.

Lục Vô Ưu điềm nhiên đáp lời: “Nhưng bách tính trong thành thì vô tội. Bọn họ ít nhiều đều gọi ta một tiếng ‘Lục đại nhân’. Ta có thể hành động theo cảm tính, có thể vứt bỏ hết mọi thứ rồi đi, nhưng mạng người đã mất thì không lấy lại được.”

Mộ Lăng trầm mặc một lúc.

Lục Vô Ưu lại nói tiếp: “Ta không biết ngươi đã trải qua những gì, nhưng ngươi đang đứng trên đất Đại Ung, có thuộc hạ, có thân vệ, dù cho họ có là do cha ngươi để lại, nhưng tiền tài của Hoài Cẩn Thái tử cũng là từ thuế của bách tính Đại Ung mà có. Đã dùng của họ, thì việc báo đáp lại cho dân không phải là điều hiển nhiên hay sao? Cho dù kẻ bề trên có mắc nợ ngươi, nhưng mảnh đất này thì không nợ ngươi điều gì.”

Loading...