Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:46:02
Lượt xem: 49

Tiếng tù và đột ngột vang lên, mọi âm thanh dường như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, nhất thời sự im lặng bao trùm vạn vật, ngay sau đó là đủ loại tiếng động nhốn nháo đồng loạt vang lên, có tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân dồn dập nối tiếp nhau, tiếng đao kiếm xoèn xoẹt bên tai không dứt, sự yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ.

Hạ Lan Từ lập tức siết chặt dây cương, phóng ngựa lao về phía doanh trại của Bắc Địch.

Kỳ lạ là, nàng sẽ không nhìn thấy gì trong đêm tối mới phải, nhưng nàng lại cảm giác như mình đã thấy rõ ràng. Trong lều trại có một bóng đen lao ra, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao lóe lên không ngừng chớp động trong quân doanh của Bắc Địch, kéo theo những tia m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Khoảng cách ngày càng gần, nhóm người Tử Trúc đã bắt đầu giương cung tên, b.ắ.n nhanh về phía doanh trại để yểm trợ.

Hạ Lan Từ hít một hơi thật sâu, khẽ cúi người xuống thấp, cuối cùng nàng cũng có thể thấy rõ bóng đen đó, một tay hắn cầm đao, khuôn mặt ôn hòa thường ngày lúc này lại lạnh lùng đáng sợ, trong tay dường như còn cầm theo thứ gì đó.

Tốc độ càng lúc càng nhanh… Khoảng cách càng lúc càng gần…

Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên chùng xuống, nàng lập tức kéo căng dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa phóng nhanh hết mức có thể, người phía sau dường như ném thứ gì đó về phía Tử Trúc rồi nằm rạp lên lưng nàng.

Quân địch cũng cưỡi ngựa đuổi theo sau ngay lập tức.

Những con ngựa tốt mà họ đã bỏ ra số tiền lớn để mua về quả nhiên không tầm thường, tốc độ của chúng nhanh như chớp, bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét thổi tung tóc mai của Hạ Lan Từ. Sau lưng là lồng n.g.ự.c của Lục Vô Ưu đang áp sát vào, nàng đỡ lấy hắn, bên cổ cảm nhận được một giọt nóng ấm.

Hạ Lan Từ gấp gáp hỏi: “Máu của ai?”

Lục Vô Ưu hơi thở hỗn loạn đáp lời: “Của ta.”

Trái tim nàng thắt lại, chợt nghe hắn nói tiếp: “Nhưng không c.h.ế.t được, nàng đừng lo cho ta.”

Phía sau, mũi tên xé gió lướt qua thân ngựa, cũng có những mũi tên b.ắ.n ngược lại ra đằng sau.

Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng kéo dây cương nhé.” Lục Vô Ưu đáp: “Được.”

Hạ Lan Từ nhặt lấy cung tên ghim bên hông ngựa, hít sâu một hơi, trong tiếng tim đập mạnh nàng giương cung kéo dây, xoay người b.ắ.n ngược về phía sau, chẳng quan tâm có b.ắ.n trúng hay không, cứ hết mũi tên này đến mũi tên khác.

Nàng căng thẳng đến mức da đầu tê dại, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được cảm giác đặc biệt như lúc nàng so tài với nữ tử Bắc Địch trong đại điện trước kia.

Mũi tên rít gió lao đi.

Liên tục sau đó là bảy tám mũi tên thẳng tắp trong không trung. Lục Vô Ưu thấp giọng nói: “Chệch sang trái một chút.”

Hạ Lan Từ đáp: “Được.”

Hướng mũi tên hơi lệch qua trái, nàng lại b.ắ.n ra vài mũi tên nữa, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí vang và tiếng người ngã xuống đất.

Tốc độ của ngựa lại càng nhanh hơn.

Hạ Lan Từ cũng không nhớ nổi mình đã chạy bao nhiêu dặm rồi, mười dặm, hai mươi dặm hay đã ba mươi dặm.

Bên cạnh nàng có người ngã xuống, phía sau cũng có người ngã xuống.

Khi đằng sau đã không còn ai đuổi theo, cơ thể nàng mới thả lỏng ra, suýt chút nữa thì rơi khỏi lưng ngựa, may mà Lục Vô Ưu đã đỡ lấy nàng, nhưng ngay sau đó nàng nghe thấy hắn ho khan một tiếng, một vệt m.á.u rơi xuống trên lưng ngựa.

Vừa nãy Hạ Lan Từ không chú ý đến, giờ phút này mới giật mình, nàng vội tìm một chỗ trong rừng núi, đỡ hắn xuống ngựa.

“… Sao lại thế này?” Nàng thở dốc hỏi.

Lục Vô Ưu được nàng đỡ dựa vào gốc cây, khóe miệng vẫn còn vương vết máu: “Bên cạnh Sát Can có cao thủ dị vực — cũng không có gì lạ, dù sao gã cũng là một Vương tử, khụ… ta bị thương một chút.”

Ban nãy không để ý quá nhiều, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy sắc mặt của Lục Vô Ưu thực sự có vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-295.html.]

Hạ Lan Từ đưa tay sờ vào trang phục dạ hành của hắn, cảm giác nhờn dính vừa rồi vì có áo choàng che nên không nhận ra. Nàng dùng ngón tay khẽ chạm vào, nhận ra trên n.g.ự.c hắn có một vết thương kinh khủng, lờ mờ còn thấy cả dấu chưởng đen ngòm.

Lục Vô Ưu thở dốc, nói một cách ngắt quãng: “Nhưng… ta đã mang đầu của Sát Can về rồi.”

Nói đoạn, hắn giơ tay ra hiệu.

Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên lưng ngựa của Tử Trúc là một cậu thiếu niên trạc tuổi Chu Ninh An, trên người mặc bộ quần áo Đại Ung rách tả tơi. Cậu nhóc khẽ chớp đôi mắt sáng lấp lánh, trong vòng tay đang ôm một cái đầu đầy ngạo mạn, c.h.ế.t không nhắm mắt.

“Thằng nhóc này khá lắm… Vừa rồi lợi dụng lúc hỗn loạn, còn giúp ta c.h.é.m c.h.ế.t hai tên… Ta tiện tay cứu nó một lần.”

Cậu nhóc thấy Hạ Lan Từ nhìn về phía mình, còn vui vẻ cười một cách thân thiện, nhưng cảnh tượng này thật sự có chút quái dị.

Hạ Lan Từ lập tức hoàn hồn, nhanh chóng lục lọi tìm thuốc trị thương trong vạt áo, đặt tay lên vai Lục Vô Ưu rồi cẩn thận bôi thuốc lên n.g.ự.c hắn. Nàng cúi đầu nói: “Chàng đừng nói nữa.”

Lục Vô Ưu rít lên một tiếng: “Không được rồi, có hơi đau… nếu không nói chuyện sẽ không thể phân tán sự chú ý.”

Cho dù là trước kia bị thương lộn xộn đủ chỗ, hay là lúc ra khỏi lao ngục, Lục Vô Ưu chưa từng nói mình đau.

Động tác trên tay Hạ Lan Từ khựng lại, hỏi: “Hơi đau? Là đau thế nào?” Nàng không kìm được, lo lắng hỏi dồn: “Rốt cuộc chàng bị thương nặng đến mức nào? Chàng nói thật với ta có được không?”

Ngay cả ngón tay của nàng cũng run rẩy.

Nàng dùng mồi lửa thắp sáng, cẩn thận quan sát trên người hắn.

Lục Vô Ưu dường như còn muốn vùng vẫy né tránh, nhưng đã bị nàng ấn xuống. Hắn bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ hơi đau một chút thôi, với hơi buồn ngủ nữa.”

Nói xong dường như hắn định nhắm mắt lại.

Hạ Lan Từ hoảng loạn trong lòng, đột ngột quát lên: “Không được ngủ!”

Lục Vô Ưu lại cố gắng mở mắt ra, yếu ớt nói: “… Nàng nghiêm khắc quá đó.”

Hạ Lan Từ tập trung nhìn thật kỹ, phát hiện trên lưng hắn còn có một mũi tên gãy, đầu tên cắm sâu vào thịt. Không rõ đó là mũi tên hắn dính phải trong doanh trại Bắc Địch hay lúc nãy khi che chắn ở sau lưng nàng.

Nàng cảm thấy lồng n.g.ự.c mình đau đớn dữ dội.

Lục Vô Ưu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của nàng, vừa định nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên thấy Hạ Lan Từ cúi người xuống, đôi môi của hắn lập tức bị nàng chặn lại.

Đôi môi mơn trớn, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cảm nhận được một tay Hạ Lan Từ dè dặt nắm lấy đầu tên muốn rút mũi tên trên lưng hắn ra, tay kia thì lấy thuốc cầm máu, chậm rãi bôi xung quanh miệng vết thương.

Lục Vô Ưu cảm thấy nàng cứ mãi ngập ngừng không dám dùng sức, thế là hắn lập tức nhắm mắt lại, ngón tay lần mò xuống dưới, dùng chút sức lực còn lại nắm lấy tay nàng dùng lực mạnh rút phăng mũi tên gãy ra. Ngay lập tức, hắn đau đớn rên lên một tiếng, đầu tên mang theo m.á.u rơi xuống đất.

Hạ Lan Từ rời khỏi môi hắn, tức giận quát lên: “Chàng làm gì vậy!”

Sau đó nàng luống cuống xé vạt áo, bôi thuốc lên rồi giúp hắn bịt chặt vết thương lại.

Lục Vô Ưu cảm thấy mình cũng không đến nỗi nào, thật sự không cần thiết…

Nhưng chưa kịp nói thêm gì thì một giọt nước ấm nóng đã chảy xuống rơi vào trên gò má trượt đến cằm hắn.

Lục Vô Ưu sững sờ.

Tiếp đó lại có thêm từng giọt nước mắt nữa rơi xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cất giọng khàn khàn hỏi: “… Sao nàng lại khóc rồi?” Ngoại trừ lần đó, dường như hắn chưa từng thấy nàng khóc.

Hạ Lan Từ không thể kiềm chế được, cũng không rảnh tay để lau đi nước mắt trên má, nàng bất chấp cảm giác xấu hổ lúc này, chỉ nghẹn ngào nói: “Chàng không thể quý trọng bản thân mình một chút được sao?”

Loading...