PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:46:36
Lượt xem: 38
Lục đại nhân dẫn binh tập kích Bắc Địch trong đêm, lại còn lấy được thủ cấp của Tam Vương tử Bắc Địch, tin này chớp mắt đã lan truyền nhanh chóng, trong lúc nhất thời dân chúng trong thành và binh sĩ đều khí thế sôi sục.
Mặc dù cũng có người nghi ngờ, chuyện này thật quá hoang đường rồi! Nhưng đầu của Sát Can lại được treo chình ình ngay trên tường thành như thế,
không cho người ta có cơ hội để phản bác, khiến cho tất cả mọi người đều chấn
động tâm can!
Huống hồ, đây còn là Lục đại nhân, những gì hắn làm trong mấy tháng qua mọi người đều nhìn thấy cả, khi một người trở nên quá lợi hại, dường như hắn làm ra chuyện kỳ tích gì cũng không có gì kỳ lạ.
— Về kỳ tích này, dường như đám người bang Thương Sơn là những người hiểu rõ nhất.
Tuy nhiên chưa kịp đợi đến trời sáng, đợt công thành thứ hai lại sắp bắt đầu.
Hoa Vị Linh vì lo lắng cho Lục Vô Ưu, chưa ngủ được bao lâu đã thức dậy vung hai cánh tay vận động gân cốt, sau đó xách kiếm lên thành lầu. Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh gọi mình: “Hoa cô nương.”
Nàng ấy quay đầu lại: “Hửm?”
Mộ Lăng mỉm cười nhẹ nhàng: “Sau này ký ức của ta quả thật đã phục hồi một phần, xin lỗi đã không nói cho cô biết.”
Hoa Vị Linh nói: “À, chuyện này hả? Không sao đâu! Mỗi người đều có những bí mật riêng không muốn nói ra, huynh không muốn nói với ta nhất định có lý do của huynh, không cần để tâm… Nếu không có chuyện gì khác, ta lên trên đây!”
Mộ Lăng lại gọi Hoa Vị Linh lại: “Có phải cô nương cảm thấy ta là một người rất yếu đuối, rất kém cỏi không?”
Hoa Vị Linh ngạc nhiên: “Sao huynh lại nghĩ vậy? Yếu thì có hơi yếu thật, nhưng mà có thể là do ta thấy ai cũng yếu, đây không phải là vấn đề của huynh! Về phần kém cỏi, hoàn toàn không có nha, huynh đâu có làm chuyện gì tổn hại đến ai, biết bao nhiêu kẻ xấu bên ngoài còn chưa cảm thấy hổ thẹn kia kìa!
Chẳng phải huynh còn giúp dân chúng giữ thành đó sao! Rõ ràng huynh là người tốt mà, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa… Ta thật sự phải đi rồi!”
Đôi mắt nàng ấy lanh lợi và trong trẻo, thậm chí còn trong hơn cả ánh mắt của Lục Vô Ưu, có một sự trong sáng tinh khiết toát ra từ tận xương cốt.
Ngược lại làm cho những ô uế trên người kẻ khác không còn chỗ trốn. Mộ Lăng rủ mắt nói: “… Là người tốt sao.”
Tuy tính tình của Hoa Vị Linh có hơi vô tư, nhưng trực giác lại rất nhạy bén, nàng ấy rõ ràng nhìn ra được tâm trạng của Mộ Lăng lúc này có điều bất thường, nhưng thời gian có hạn, nàng ấy cũng không thể tiếp tục nán lại đây thêm nữa, chỉ đành nói: “Này, sao huynh cứ nghĩ nhiều thế! Đợi giữ được thành rồi ta sẽ từ từ nói chuyện với huynh! Ta phải lên đánh trận đây!”
Đúng như Lục Vô Ưu dự liệu, nếu như đám binh lính Bắc Địch này được phái đi tấn công Đại Ung, một khi chủ tướng c.h.ế.t trận, có lẽ lúc này chúng đã nghĩ đến rút lui, nhưng giờ chúng mà rút lui chỉ có thể bị kẻ địch bao vây tấn công từ hai mặt trước sau, vốn không thể trở về lại Bắc Địch.
Một đám binh lính liều mạng như ruồi mất đầu, tấn công loạn xạ lên tường thành của thành Nguyên Hương.
Quân Bắc Địch c.h.ế.t và bị thương còn thảm trọng hơn hôm trước, cũng liều mạng hơn hôm trước, còn có kẻ kêu gào muốn báo thù cho Vương tử, so với hành động có tổ chức lúc trước, thế cục này hiển nhiên không thể chống đỡ được lâu.
Nếu hôm nay có thể cầm cự được, mấy ngày sau sẽ dễ trấn thủ hơn nhiều, nhưng đồng nghĩa rằng, binh lính Đại Ung cũng sẽ chịu thương vong nặng nề.
Thậm chí quân Bắc Địch còn có mấy lần xông lên đến tầng hai, tầng ba của thành Nguyên Hương, rồi lại bị cung thủ trên lầu b.ắ.n thành nhím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-297.html.]
Máu tươi chảy dài theo tường lũy xuống thành hào.
Lục Vô Ưu nghỉ ngơi chốc lát, đợi thân thể bình phục đôi chút lại ngồi dậy xách kiếm lên lần nữa, cho dù hắn bị thương cũng mạnh hơn người thường nhiều. Hạ Lan Từ thấy hắn khăng khăng muốn đi, nàng không khuyên can mà chỉ bình thản nói với hắn: “Chàng mà khiến mình mất mạng, thành trì lại bị công phá, ta sẽ không sống nổi nữa.”
— Cũng không biết là muốn tuẫn tình hay là đang uy hiếp. Nhưng Lục Vô Ưu vẫn mỉm cười đón nhận.
Ngày hôm ấy vẫn là một trận huyết chiến gian nan vô cùng, có người còn đang trông ngóng viện quân không biết khi nào sẽ tới, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là những tiếng g.i.ế.c chóc kinh thiên động địa. Chính ngay lúc ấy, đột nhiên có người hét to lên.
“Viện quân tới rồi!”
“Ta nhìn thấy rồi! Có người đến rồi!”
“Là cờ hiệu của Đại Ung ta! Có người đến cứu chúng ta rồi!” Theo những tiếng hô hào, sĩ khí trên thành lầu tăng vọt lên.
Lục Vô Ưu còn tưởng là ảo giác, nhưng lại thật sự thấy cờ hiệu quân Đại Ung phấp phới trong gió, đỏ rực và mạnh mẽ như lửa cháy, chầm chậm xuất hiện từ phía đường chân trời, tay hắn đang cầm kiếm có hơi tê dại, chợt nghe thấy có người nói với hắn: “Lục đại nhân, chúng ta được cứu rồi!”
Cùng lúc đó, Hạ Lan Từ cũng nghe thấy tiếng hô, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng muốn vui mừng nhưng trong lòng cứ nơm nớp lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra, đầu óc nàng bỗng chốc quay cuồng.
“O, tiểu thư…” Sương Chi chạy vội tới nhanh tay đỡ lấy nàng.
Người đi hàng đầu là một người đàn ông trung niên thân hình cường tráng, bên cạnh còn có một nữ tử hắc y, phía sau là quân lính Đại Ung được huấn luyện kỹ càng, xếp thành hàng như chim nhạn quay về phương Nam, theo sau còn có vạn ngựa phi nhanh tới hò hét xông lên c.h.é.m giết.
Hoa Vị Linh thở phào một hơi, cũng không màng tay dính đầy m.á.u mà đưa tay lên lau mồ hôi.
Vừa quay đầu lại chợt phát hiện Mộ Lăng không biết từ khi nào đã lên đây, y đã đổi sang một bộ áo bào đỏ tay hẹp cổ tròn; ở vị trí ngực, lưng và hai vai đều có
thêu hoa văn hình rồng uốn lượn, phía trước và sau đều có tà áo, tóc cũng được búi gọn bằng phát quan cài trâm vàng, trên đầu còn rủ vài chuỗi ngọc lưu châu.
Nàng ấy vừa định nói bộ y phục này của Mộ Lăng không hợp để lên đây thủ thành, chưa kịp nói thì đã thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu đội ngũ phía dưới dẫn theo một đoàn binh tinh nhuệ với khí thế đột phá trận hình tiến thẳng về phía dưới thành lầu.
“… Tiểu Điện hạ!”
Một tiếng gọi thánh thót vang lên ẩn chứa sự nghẹn ngào khó tả.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt dưới thành lầu không ngớt, áp lực trên thành lầu lại được giảm bớt đi rất nhiều, thế trận lên xuống, tình hình lập tức đảo ngược.
Cuối cùng binh lính Bắc Địch cũng dần nhận ra, đại quân Đại Ung đã đến, ý định muốn chôn chung cùng tòa thành trì cuối cùng cũng tan thành mây khói, đầu óc nóng nảy cũng dần bình tĩnh lại, chúng bắt đầu nghĩ đến chuyện rút quân…
“Giết đi! Giết c.h.ế.t lũ súc sinh Bắc Địch đó đi!” “Đừng để chúng chạy thoát!”
Lần này trên thành lầu mới thật sự vang lên tiếng hoan hô chân chính. “Mau g.i.ế.c đi! Có thể g.i.ế.c được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
“Chúng c.h.ế.t chắc rồi!”