PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:48:44
Lượt xem: 40
Ngay cả Chu Ninh An cũng hùa theo, chỉ có A Quy được nàng sắp xếp vào lớp học là ngoan ngoãn đọc sách. Cậu ta biết chữ làm Hạ Lan Từ hơi bất ngờ, nàng cũng thấy được an ủi bèn cúi xuống nhìn quyển sách trong tay A Quy.
“… Binh pháp này ở đâu ra vậy?”
Chu Ninh An đáp: “Con cho đấy, cậu ta giúp con chép sách, con giúp cậu ta… Đúng rồi, mẹ đừng nói cho cha biết đó!”
Hạ Lan Từ không biết nói gì, hỏi: “Đệ còn chưa chịu sửa xưng hô lại nữa à?”
Chu Ninh An trả lời: “Biểu tẩu không thích hả? Vậy không sao, sau này đệ chỉ gọi thế khi biểu ca có mặt thôi, đệ phải chọc giận huynh ấy chứ.”
Hạ Lan Từ càng không biết nói gì: “… Đệ có chắc là đang chọc giận hắn không?”
Rõ ràng là hắn cũng rất hưởng thụ điều này.
Nhưng dường như hắn làm gì cũng đều rất hưởng thụ. Nhớ lại lần trước sau khi Hạ Lan Từ đồng ý với hắn, chẳng bao lâu họ đã thực sự đã thử một lần. Giờ nghĩ lại, cảm giác mệt mỏi đến mức không thể đứng thẳng lưng đó vẫn còn rất rõ ràng.
Chỉ có thể may mắn rằng giường không còn âm thanh “cót két” khiến người ta xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nếu không chắc nàng độn thổ cho xong.
Hạ Lan Từ cố gắng tránh động vào vết thương của hắn, cũng lo lắng vết thương của hắn sẽ nứt ra.
Lục Vô Ưu lại không hề để tâm, còn mải mê thưởng thức nàng, thở dốc nói: “Lúc bình thường… ta không có chậm như vậy đâu.”
Hạ Lan Từ nhanh chóng xua đi ký ức trong đầu bước nhanh vào nhà, Lục Vô Ưu đang xem công văn hay là báo cáo gì đó, hắn đã thay sang một bộ quan phục mới. Trước đây khi hắn xử lý công vụ ở phủ Tùy Nguyên có thể coi là quá phận, nhưng bây giờ hắn thực sự là người đứng đầu ở đây.
Nàng bước tới, cúi đầu xuống xem cùng hắn.
Lục Vô Ưu nói: “Có lẽ trong thời gian tới chúng ta sẽ phải về Kinh.” “Hả?” Hạ Lan Từ thắc mắc: “Là để báo cáo công vụ sao?”
Quan địa phương ở Đại Ung phải về Kinh triều kiến ba năm một lần, năm tra xét quan địa phương thường diễn ra sau khi tra xét quan lại ở Kinh thành, gọi là ‘Tiên tra Kinh quan, hậu tra địa phương’.
Đây vốn là công việc của Nghiêm Tri phủ, Lục Vô Ưu đi nhậm chức nên việc này cũng rơi vào tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-302.html.]
“Thực ra Tiêu Hoài Trác có thể chỉ định không cho ta trở về, nhưng ông ta không từ chối, dường như có vẻ đã nới lỏng.” Lục Vô Ưu nói: “Nàng xem đi.”
Lúc này Hạ Lan Từ mới nhìn thấy bức mật báo trước mặt hắn, thì ra Lệ Phi đã mang thai, nhưng Thuận Đế dường như không còn sủng ái bà ta nữa, ngay cả Nhị Hoàng tử cũng vậy. Bây giờ, Thuận Đế lại khen ngợi Tam Hoàng tử là thiên tài dị bẩm, thông minh hơn người, cùng với việc phong vị của Kính Phi – mẫu phi của Tam Hoàng tử cũng được nâng lên.
Nàng còn nhớ trong tiệc đãi tại cung Dục Đức lần đó, dáng vẻ Kính Phi cúi đầu trước Lệ Phi – khi đó còn là Quý Phi, thật sự khiến người ta thổn thức.
Lục Vô Ưu nói: “Hoàng thượng không thích Tiêu Nam Bạc, không muốn nhường lại quyền lực quá sớm. Trước đây có thể là ông ta thật sự thích Tiêu Nam Tuân, hiện giờ chỉ đang dùng Tiêu Nam Thanh để trấn áp, tránh việc triều thần cậy quyền quá nhiều. Giống như với tình cảnh của Hoài Cẩn Thái tử khi xưa, phe cánh của Thái tử đã có thể đối kháng với Hoàng Đế. Nhưng vì đã từ bỏ Lệ Phi và Nhị Hoàng tử, thế nên việc có trấn áp ta hay không cũng không quan trọng nữa, buông tha cho ta một cách thích đáng vừa là để xoa dịu triều thần, vừa có thể đổi lấy danh tiếng tốt. Ta làm thêm vài năm nữa, nếu đánh giá đạt chuẩn chưa biết chừng có thể được điều về Kinh thành, chỉ là ông ta có thể sẽ không sống được đến lúc đó.”
Trái tim vốn nặng trĩu dường như bị đè nặng xuống thêm, nhưng Hạ Lan Từ lại hỏi: “Thánh thượng thật sự có ý này sao? Không phải là sáng ra lệnh tối lại thay đổi để che mắt mọi người hả?”
Suy cho cùng trước đây Tiêu Nam Tuân và Lệ Phi giống như hai tấm bia ngắm chói lòa.
Lục Vô Ưu đáp: “Không phải là không có khả năng này, vậy nàng có muốn theo ta về Kinh không? Có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm.”
“Đương nhiên.”
Hạ Lan Từ không hỏi là nguy hiểm gì.
Dù sao nàng cũng không để tâm, chỉ nhướn mày thản nhiên hỏi: “Chàng có thể bỏ ta lại sao?”
Ngón tay của Lục Vô Ưu lại chộn rộn đặt lên má nàng khẽ vuốt ve. Trong đôi mắt nàng ánh lên những tia sáng lấp lánh hơi run rẩy. Trước đây, nàng vẫn dùng ánh mắt này để nhìn những thứ mới mẻ như pháo hoa, ngựa phi nhanh hay bất cứ thứ gì nàng thấy mới lạ.
Chẳng biết từ khi nào, nàng dường như cũng dùng ánh mắt đó để nhìn hắn.
Hạ Lan Từ không đợi được đáp án từ Lục Vô Ưu, cảm thấy hắn đang cố ý kéo dài thời gian, nàng liền chủ động tiến sát tới chạm nhẹ lên môi hắn rồi hỏi: “Câu trả lời của chàng đâu?”
“Ta còn có thể trả lời gì đây…”
Hắn bừng tỉnh, không chút do dự quay lại ép nàng vào ghế, bắt đầu một nụ hôn hoàn toàn trái ngược với cái chạm môi vừa rồi, trong nụ hôn triền miên đó chứa đựng ý cười vương vấn, thì thầm những lời mơ hồ: “Nàng quá qua loa rồi, để ta hôn lại cho nàng xem.”
Thật ra, Lục Vô Ưu đã biết từ lâu.
Mỗi lần muốn hôn nàng đều là mỗi lần không thể kìm lòng nổi.