PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:49:07
Lượt xem: 50
Lên đường trở về Kinh thành đã là chuyện của nửa tháng sau đó.
Hạ Lan Từ ngẫm lại, trong khoảng thời gian này đã xảy ra biết bao chuyện, nàng luôn cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng khi ngoảnh lại nhìn mới chỉ vỏn vẹn vài tháng.
Lục Vô Ưu đã tiến cử, trong nhóm sĩ tử đến đây có người xuất thân là Cử nhân, vừa khéo thế chỗ cho chức Thôi quan của hắn, sẽ cùng với Liễu Thông phán xử lý các công việc tại phủ Tùy Nguyên trong thời gian hắn vắng mặt. Hai người đã thu xếp ổn thỏa mới lên đường.
Dọc hai bên đường có rất đông người dân rưng rưng đưa tiễn, còn có người lớn tiếng nói: “Lục đại nhân sớm ngày quay về nhé !”
“Hu hu, bọn ta sẽ rất nhớ ngài!” “Đi đường cẩn thận!”
“Thượng lộ bình an!”
Chuyến trở về tất nhiên vẫn đi theo đường thủy.
Trong khoang thuyền, Lục Vô Ưu bày bộ trà cụ lên bàn, Hạ Lan Từ nhìn cảnh tượng quen thuộc này không nhịn được liền đưa tay chạm vào chén trà của hắn, nói: “Dù sao cũng không vội, hay là chàng dạy ta thêm lần nữa đi?”
Lục Vô Ưu liếc nàng một cái, đáp: “Ta đã sớm nhận ra nàng không hứng thú với mấy thứ này, bỏ qua đi. Nhưng hôm nay ta pha trà là vì…”
Hắn lấy ra hai củ khoai lang nướng đã được gói kỹ, bên trong tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
“Lúc nãy đi ngang qua chỗ bán hàng rong, ông chủ nướng khoai đưa cho ta bảo ta mang theo để ăn trên đường nên ta pha trà để giải ngấy.”
Hai mắt Hạ Lan Từ sáng lên, nàng lau sạch tay rồi bắt đầu bóc vỏ khoai đã mềm nhũn: “Khoai lang nướng thực sự rất ngon… Đúng rồi, sao chàng lại hỏi ta về chuyện của Trấn An Vương?”
Chính là vụ bê bối tráo đổi con mà trước đó Diêu Thiên Tuyết đã từng kể cho nàng, hắn còn hỏi rõ chi tiết, may mà Hạ Lan Từ nhớ được.
Lục Vô Ưu nhìn nàng chăm chú bóc vỏ khoai, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi. Chủ quầy còn tặng ta thêm vài củ, lát nữa mang cho Vị Linh ăn.”
Hoa Vị Linh vốn định ở lại để tiếp tục dạy võ nghệ, nhưng sau khi biết Mộ Lăng đã bình an về đến Kinh thành, nàng ấy cảm thấy Mộ Lăng ra đi không lời từ biệt là không thỏa đáng, ít nhất phải gặp mặt chào tạm biệt rõ ràng, tìm hiểu xem hắn muốn nói gì với mình rồi mới tách ra. Thêm nữa, Lục Vô Ưu xưa nay hiếm khi mời muội muội đi cùng nên Hoa Vị Linh cũng thoải mái quyết định theo hai người họ đến Kinh thành.
Hạ Lan Từ đưa đồ ăn vặt đến, còn thấp thỏm hỏi thăm: “Không phải muội định trở về… ừm, bang phái giang hồ kia sao? Cứ đi mãi không về như vậy có sao không?”
Hoa Vị Linh không mấy bận tâm: “Cũng giống như muội bế quan tu luyện thôi, lánh đời là tu luyện mà xuất thế cũng là tu luyện! Trên đường đi gặp bất bình rút đao tương trợ, suy cho cùng vẫn đang làm những việc mà muội cho là đúng đắn!”
Nàng ấy đã thay bộ áo khoác lông nhung trắng tinh, nơi cổ áo có hai quả cầu tuyết bằng lông trắng muốt thỉnh thoảng rung rinh theo động tác của nàng ấy, trông vô cùng bắt mắt.
Hạ Lan Từ không kìm lòng được nắm lấy cục lông trắng mân mê trong tay: “Trước kia ta thấy muội và ca ca không giống nhau lắm, giờ nhìn kỹ thì cũng không hẳn.”
Xét về nguyên tắc đối nhân xử thế thì đúng là giống đến kinh ngạc.
Hoa Vị Linh đáp: “Từ bé bọn muội đã lớn lên cùng nhau mà! Nhưng sau đó ca ca đi học, càng ngày càng trở nên nho nhã, suy nghĩ việc gì cũng phức tạp hơn… Nhưng chỉ cần huynh ấy không thấy mệt là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-303.html.]
Còn về phản ứng của chính Lục Vô Ưu thì…
“Nói thật, động não không mệt, nhưng những việc khác đều rất mệt.”
Hạ Lan Từ lập tức biện bạch thay hắn: “Chàng đâu có lười biếng đến mức đó…”
Lục Vô Ưu nâng mắt nhìn nàng: “Chúng ta thành thân không bao lâu chẳng phải nàng đã biết rồi sao, nếu không có chuyện gì ta có thể ngủ đến tận chiều.”
“Nhưng khi chàng ở phủ nha…”
Chăm chỉ đến mức không thể nào chăm chỉ hơn được nữa.
“Chuyện đó khác.” Lục Vô Ưu nói: “Ta đang làm việc mình yêu thích đương nhiên sẽ không thấy mệt. Nàng thấy đấy, dù ta làm việc lớn hay nhỏ đều là để thay đổi thế đạo này… Vì thế lúc đầu ta mới nói với nàng chức quan lớn hay nhỏ không quan trọng.”
Hạ Lan Từ nhận ra nàng thực sự rất thích nghe hắn nói những điều này. Tựa như đưa từng mảnh ghép hoàn thiện con người Lục Vô Ưu.
Nếu hắn không phải là người như thế, có lẽ nàng cũng sẽ không…
***
Trên đường trở về Kinh lần này thuận lợi hơn nhiều so với trước đó, triệu chứng say sóng của Hạ Lan Từ cũng đã đỡ hơn.
Lại một lần nữa trở về Kinh thành, tòa đô thành Đại Ung vẫn phồn hoa thịnh vượng, tỏa ra hơi thở xa hoa lặng lẽ, dường như quá xa xôi để nghĩ tới chiến loạn, mất mùa đói khổ hay cướp bóc lộng hành. Ngay cả người từng là tiểu thư khuê các như Hạ Lan Từ cũng đã sống trong cung điện nguy nga ấy một thời gian dài.
Giờ đây nhìn lại, có một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. “Đừng ngẩn ngơ nữa.” Lục Vô Ưu gọi nàng: “Về đến phủ rồi.”
“Ừm.” Hạ Lan Từ đáp lại, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, lúc này mới có cảm giác trở về nhà.
Đáng tiếc là cha nàng không có ở đây.
Chuyện nàng và Lục Vô Ưu thủ thành đã truyền về, Hạ Lan Cẩn ở Ích Châu còn đặc biệt gửi thư đến, Hạ Lan Từ tưởng rằng ông viết thư hỏi thăm, không ngờ cả bức thư chỉ toàn khích lệ hai người giữ vững tinh thần liều c.h.ế.t bảo vệ thành chứ không hề nhắc đến một chữ lo lắng nào.
— Quả nhiên là cha nàng.
Người gác cổng của Lục phủ từ sáng sớm đã nhận được tin, vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa. Hành lý của họ lần lượt được mang xuống, còn Hạ Lan Từ thì vẫn thơ thẩn đứng yên ngắm nhìn.
Lục Vô Ưu tưởng nàng đang hoài niệm, bất giác mỉm cười nói: “Lần sau nếu như còn trở về, có lẽ sẽ là lúc thật sự ở lại.”
Hạ Lan Từ tỉnh lại từ cơn suy nghĩ, gật đầu nói: “Vậy chàng cố gắng nhé.”
Lục Vô Ưu sửa lại lời nàng: “Mắc gì chỉ có ta cố gắng? Là chúng ta cùng cố gắng, chẳng lẽ nàng không làm gì sao?”
Hạ Lan Từ nghĩ cũng phải, mỉm cười nói: “Vậy chỉ có thể cùng nhau cố gắng rồi.”