Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 307

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:54:21
Lượt xem: 49

Hạ Lan Từ cảm thấy dù là người theo khuôn phép đến đâu, ở cạnh Lục Vô Ưu lâu cũng khó mà giữ được bản tính.

Giới hạn luôn bị đẩy lùi từng bước.

Đôi khi nàng cũng nghĩ không thể cứ để Lục Vô Ưu mãi là người chủ động, mình cũng nên đáp lại tấm lòng ấy. Ban đầu, khi ngón tay nàng vô tình chạm vào yết hầu hắn là không có ý gì, nhưng sau đó lại trở nên cố ý, đầu ngón tay trắng mịn nhẹ nhàng vuốt ve trên yết hầu của hắn.

Nàng nhìn thấy yết hầu của Lục Vô Ưu trượt nhẹ dưới ngón tay mình. Hạ Lan Từ nhướn mắt lên nhìn thẳng vào mắt Lục Vô Ưu, hai ánh nhìn giao nhau dường như chợt lóe lên những tia lửa.

Nàng cảm nhận được một niềm vui sướng khó tả, lập tức từ từ tiến lại gần, cũng học theo Lục Vô Ưu nhẹ nhàng hít hà bên cổ hắn, đầu mũi khẽ chạm vào làn da hắn, chậm rãi nói: “Cũng không hẳn là không phải…”

Chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên nàng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Chiếc xe ngựa đột ngột lắc mạnh trên con đường gồ ghề, xóc nảy một lúc lâu.

“… Hạ Lan tiểu thư.” Hơi thở của Lục Vô Ưu lúc nhanh lúc chậm, hắn gọi lại danh xưng cũ, giọng nói trầm thấp thốt ra từng chữ rõ ràng: “Nàng học hư rồi.”

Hạ Lan Từ bị hắn đè xuống nhưng không hề hoảng loạn mà còn cười khúc khích đáp lời: “Lục đại nhân, ta nghĩ điều này phải trách chàng.”

***

Sau khi trở về, Hạ Lan Từ yếu ớt nằm trên giường, nhớ đến việc chính bèn hỏi Lục Vô Ưu về tình hình bên hắn.

Lục Vô Ưu suy tư một lúc, chậm rãi nói: “Bên ta không có gì đáng nói. Nàng kể lại thật chi tiết những gì xảy ra ở yến tiệc, tốt nhất là không bỏ sót bất kỳ chi tiết hay phản ứng nào.” Hắn liếc nhìn sang nàng: “Nếu tiện thì diễn lại cho ta xem cũng được.”

Hạ Lan Từ bối rối ngẩng đầu: “… Hả?”

Giờ thì nàng diễn kiểu gì đây.

Nàng vừa định thần lại, đã thấy Lục Vô Ưu cong đuôi mắt cười mang theo ý trêu chọc, Hạ Lan Từ tức tối nắm lấy tay hắn, dùng sức bóp chặt như để trút giận: “Chàng nghiêm túc đi, ta sẽ kể lại một cách kỹ càng.”

Lục Vô Ưu lắng nghe nàng nói, trong khi đó hắn lại trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, chơi đùa với năm ngón tay thon dài.

Khi Hạ Lan Từ kể xong, không nhịn được rút tay ra khỏi tay hắn, lúc này hắn mới nói: “Có phải biểu tỷ của nàng thường đến kể cho nàng nghe những chuyện của nữ quyến trong hậu viện không? Ta cũng có một chuyện đây, nàng có muốn nghe không?”

Bình thường dường như hắn luôn háo hức khi muốn chia sẻ với nàng. Hạ Lan Từ nghiêng đầu, nói: “Chàng nói đi.”

Lục Vô Ưu ghé sát môi vào tai nàng, thì thầm vài câu.

Ban đầu Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy vành tai mình nóng bừng còn nhột không chịu nổi. Sau đó nàng trợn to mắt, nhanh chóng ngồi bật dậy: “Chàng chắc chắn là thật chứ?”

Lục Vô Ưu đáp: “Ban đầu chỉ chắc chắn bảy tám phần, nhưng nghe nàng kể xong, ta gần như có thể khẳng định rồi.”

Hạ Lan Từ cảm thấy đầu óc mình như chấn động mạnh, kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.

Lục Vô Ưu không ngạc nhiên chút nào, bắt đầu nói một cách lưu loát: “Ban đầu ta còn nghĩ xem nên tạo kích thích thế nào cho phù hợp, không ngờ cơ hội lại tự tìm đến. Sau khi nghĩ cách vạch trần, chỉ cần đợi con cá tự đến cắn câu thôi, quả thật quá nguy hiểm…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-307.html.]

Hạ Lan Từ vẫn khó chấp nhận nổi tin động trời này, lắp bắp hỏi lại: “… Nhưng làm sao chàng biết được?”

Lục Vô Ưu nói: “Chuyện này nàng nên hỏi Mộ công tử kia thì hơn.”

Hạ Lan Từ cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi hỏi: “Vậy chúng ta tạm thời không trở về?”

Lục Vô Ưu cười đáp: “Đã đến đây rồi, dĩ nhiên là phải diễn hết vở kịch rồi mới đi. Thời hạn dừng lại tại Kinh thành để báo cáo công việc là ba tháng, không cần vội.”

***

Lễ cúng tế xuân hạ năm nay vốn dĩ Thuận Đế không muốn đi. Không ngờ, các đạo sĩ ở núi Long Hổ — họ vẫn còn được sủng ái — lại dâng tấu lên Thánh thượng, khuyên rằng cầu phúc cho trời đất là việc vô cùng quan trọng, không

thể xao nhãng để tránh bị tổ tiên trách phạt. Thuận Đế vì vậy vẫn hạ lệnh tổ chức lễ tế như mọi năm.

Trong Cung Dục Đức, mùi huân hương nồng nặc, xung quanh không có cung nhân nào.

Lệ Phi trừng mắt nhìn con trai mình, vẻ mặt khó tin qua một hồi lâu vẫn chưa tan đi: “Làm sao có thể được, việc này chắc chắn không thể. Tuân nhi, con vẫn nên…”

Đứa con trai từng lạnh lùng với người ngoài nhưng lại rất ngoan ngoãn với bà ta, lúc này trên khuôn mặt hắn chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt: “Mẫu phi, người còn mong chờ điều gì? Ngoài cách này ra đã không còn cách nào khác nữa rồi.”

“Hay là…” Lệ Phi níu lấy cánh tay con trai, thấp giọng nói: “Hay là con hãy yên tâm đến đất phong đi, ta sẽ nói với Phụ hoàng cho con…”

Tiêu Nam Tuân từ từ gỡ tay bà ta ra, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Bây giờ mà đi đến đất phong? Đợi đến khi người khác lên ngôi, con còn có kết cục tốt sao? Hơn nữa, mẫu phi thật sự nghĩ rằng Phụ hoàng sẽ còn đối đãi tốt với con sao…”

“Không, không đâu…” Lệ Phi vội vàng muốn biện giải.

Vẻ hờ hững trên khuôn mặt Tiêu Nam Tuân dần chuyển hóa thành một sự đau khổ, hắn đưa tay ấn vào thái dương, thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: “Mẫu phi nhất định không chịu giúp nhi thần sao?”

Lệ Phi nhất thời câm nín, trong ánh mắt bà ta lại lộ ra vẻ van xin. “Tuân nhi…”

Gân xanh trên trán vẫn đang giật thình thịch, hai huyệt bên đầu cũng đau nhức, Tiêu Nam Tuân chỉ cảm thấy sự khó chịu trỗi dậy một lần nữa, trong dạ dày lại cuồn cuộn lên, phảng phất như hắn chưa từng bước ra khỏi chùa Thanh Tuyền, như thể những năm tháng quyền cao chức trọng này chỉ là ảo giác.

Giọng hắn bất giác trở nên u ám: “Nếu mẫu phi thật sự không muốn giúp nhi thần, hãy coi như chưa từng sinh ra con…”

Lệ Phi bị những lời hắn nói làm cho giật mình. “Hay là mẫu phi không tin nhi thần…”

Nghe thấy giọng nói của hắn dần dần trở nên dịu lại, đột nhiên Lệ Phi cảm thấy một cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Như thể nếu bà ta không đồng ý ngay, có lẽ bà ta thực sự sẽ mất đi đứa con trai này.

“Đúng rồi, nếu Thiều An vẫn còn làm loạn không chịu gả đi, vậy thì cứ dứt khoát để nó gả cho Trấn An Vương là xong.”

— Mặc dù tuổi tác của Trấn An Vương đủ để làm cha của Tiêu Thiều An.

Khi Tiêu Nam Tuân bước ra khỏi Cung Dục Đức, ánh nắng chói chang bên ngoài khiến mắt hắn đau nhói. Tiêu Nam Tuân ấn vào hai bên thái dương, chống tay vào lan can bên điện, mùi huân hương nồng đậm trong cung làm dạ dày hắn càng quặn lên, cuối cùng không chịu nổi, hắn nôn thốc ra.

“Điện hạ!”

“Nhị Điện hạ, ngài làm sao vậy?!”

Loading...