Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 308

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:54:52
Lượt xem: 41

Hạ Lan Từ chờ đợi, quả nhiên nhìn thấy tên nàng và Lục Vô Ưu trong danh sách tham dự lễ tế.

Lục Vô Ưu không tỏ ra bất ngờ: “Thu dọn đồ đạc đi, nói không chừng chúng ta còn gặp người quen đấy.”

Năm ngoái khi lễ tế diễn ra, nàng và Lục Vô Ưu vẫn chưa thành thân, cả hai luân phiên bị người khác quấy rầy trên xe ngựa vô cùng phiền phức. Thời gian trôi qua, bây giờ nghĩ lại chuyện cũ lại cảm thấy buồn cười.

Lục Vô Ưu nói với Hoa Vị Linh: “Chẳng phải muội muốn gặp Mộ Lăng sao? Đi cùng chúng ta, giả làm nha hoàn của tẩu tẩu muội.”

Hoa Vị Linh gật đầu đồng ý, còn tò mò hỏi thêm: “Lễ tế có gì vui không?” Lục Vô Ưu đáp: “Sau lễ tế còn có cuộc săn bắn, có lẽ thú vị hơn.”

Hạ Lan Từ bổ sung: “Ta nhớ còn có so tài, có biểu diễn, còn có thể xem náo nhiệt.”

Dù năm ngoái nàng không chú ý nhiều lắm.

Hoa Vị Linh lập tức thấy hứng thú, hào hứng chuẩn bị đồ đạc cho mình.

Hạ Lan Từ luôn có cảm giác như nàng và Lục Vô Ưu đang dẫn Hoa Vị Linh đi dạo chơi.

Tuy nhiên, Lục Vô Ưu lên tiếng dặn dò đúng lúc: “Nhưng có lẽ sẽ hơi nguy hiểm, muội phải bảo vệ tẩu tẩu của muội, hơn nữa còn một số việc phiền toái cần muội làm.”

Hoa Vị Linh lập tức vỗ ngực: “Không thành vấn đề!”

Năm ngoái, Hạ Lan Từ chỉ là một tiểu thư nhà quan bình thường không tiện mang theo thị nữ. Lần này với thân phận mệnh phụ, nàng có thể dẫn theo vài người, tất nhiên số lượng vẫn ít hơn so với nhà các Công hầu. Người mang theo nhiều nhất có lẽ là các Hoàng thân quốc thích, đội ngũ hộ vệ tùy tùng lên tới cả nghìn người. Lần này còn có điều đặc biệt hơn, Hoàng hậu nương nương vốn ở ẩn trong cung, cũng vì Thái hậu bệnh nặng mà muốn đi lễ tế để cầu phúc cho Thái hậu, do đó cũng tham dự cùng đoàn.

Năm ngoái, quy trình lễ tế trời vẫn do Thánh thượng tự mình thực hiện, lần này do cần người dìu đỡ, mọi thứ đều giản lược đi.

Hứa Hoàng hậu đứng cách ông ta một khoảng cách rất xa, trông hai người xa cách vô cùng.

Hạ Lan Từ đứng từ xa ngắm nhìn, trong lòng bất giác chùng xuống.

Sau lễ tế, đoàn người chuyển hướng đến bãi săn Trường Ung, đội ngũ đông đúc bước đi chậm rãi. Theo lời Lục Vô Ưu nói trước đó, có khoảng hai vạn cấm quân đi theo bảo vệ đội ngũ.

“Lần này, đội cấm quân bảo vệ ở bãi săn Trường Ung được chia làm bốn đội, lần lượt bảo vệ tẩm cung của Tiêu Hoài Trác, hai bên đông tây của hành cung Trường Ung và vòng ngoài của hành cung. Người chỉ huy các đội quân lần này lần lượt là Tư Lễ Giám – Bành công công, Trấn An Vương – Ngôn tướng quân, Vệ Quốc Công – Đặng Thống lĩnh và Vĩnh Ninh Hầu – Trịnh Thống lĩnh.”

Trong xe ngựa Hoa Vị Linh thò đầu ra quan sát xung quanh, khi đến nơi ở trong hành cung Trường Ung, hai người được sắp xếp ở trong nội viện dành cho nữ quyến, nàng ấy không nhịn được tò mò bèn hỏi: “Hoàng cung cũng lớn như vậy sao? Vừa rồi muội suýt đã dùng khinh công bay lên để nhìn.”

Hạ Lan Từ thu dọn đồ đạc, dặn dò: “Hoàng cung còn lớn hơn nữa. Muội cẩn thận một chút, đừng để bị ai bắt gặp.”

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Bên ngoài là một thái giám cung kính chắp tay đứng chờ, sau lưng là một đội tùy tùng đi theo.

Thái giám lên tiếng, giọng the thé đặc trưng: “Kính Quý Phi nương nương có lời mời, muốn triệu phu nhân vào điện trò chuyện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-308.html.]

Không có một chút sơ hở nào, không thể phát hiện ra vấn đề. Người đó đúng là nội thị trong cung.

Nếu là bình thường, Hạ Lan Từ có thể sẽ không nghi ngờ gì, nhưng lần này nàng đã biết trước sẽ có biến cố, cho nên nàng vô cùng bình tĩnh đáp lời: “Chờ một chút, ta sẽ đến ngay.”

Thái giám vẫn đứng ngoài cửa chờ đợi.

***

Trong hành cung Trường Ung, tiếng ồn ào nhốn nháo dần dần vang lên, sự hỗn loạn khiến tất cả mọi người trong hành cung đều giật mình.

Đặc biệt là người vốn đã ngủ không sâu như Thuận Đế, vừa trải qua một chuyến hành trình mệt mỏi, mới chỉ chợp mắt được một lát đã bị tiếng ồn đánh thức.

Ông ta xoa mày, hỏi: “Người đâu? Chuyện gì xảy ra?”

Thái giám thân cận hoảng hốt chạy vào, thưa: “Hồi bẩm Bệ hạ, bên ngoài hình như đã xảy ra náo loạn…”

“Cái gì? Loạn gì?” Thuận Đế lớn tiếng hỏi: “Bành Ứng, Bành Ứng đâu rồi!” “Bành công công… ông ấy…”

Chưa kịp nói hết câu, Thuận Đế đã thấy Tiêu Nam Tuân bước ra từ chỗ tối phía ngoài cửa.

Đứa con trai mà ông từng yêu thương nhất lúc này lại nghiêm mặt nói: “Phụ hoàng muốn tìm Bành công công à, nhưng Bành công công hiện giờ đang dẫn người đi dẹp loạn phe đảng Đại Hoàng tử phản loạn, có lẽ nhất thời sẽ không đến kịp. Nhưng nhi thần lo lắng cho an nguy của Phụ hoàng cho nên đặc biệt đến đây để hộ giá.”

Tiêu Nam Tuân vừa dứt lời, Thuận Đế lập tức hiểu rõ vấn đề.

Vẻ mặt ông lập tức biến sắc: “Bành Ứng đã cấu kết với ngươi từ khi nào?”

Bành công công nắm trong tay Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng, là nội thị đã lớn lên cùng Thuận Đế nên được ông tin tưởng vô cùng. Thậm chí, chuyện Tiêu Nam Tuân từng cùng muội muội ruột đột nhập phòng tân hôn của người khác suýt gây ra vụ bê bối lớn, cũng chính là Bành công công báo cáo lại. Bành Ứng cũng đã từng đắc tội Đại Hoàng tử không ít lần, vì vậy Thuận Đế chưa từng nghi ngờ việc ông ta có thể cấu kết với đám Hoàng tử của mình.

Tiêu Nam Tuân lạnh lùng nói: “Muốn trách thì hãy trách Phụ hoàng, vì Phụ hoàng luôn khiến người khác nghĩ rằng người muốn truyền ngôi vị lại cho nhi thần, còn Phụ hoàng thì không biết lúc nào sẽ ra đi. Bành công công quyền cao chức trọng, đương nhiên không muốn bị thanh toán sau khi người mất, thế nên phải tìm một chỗ dựa vững chắc.”

“Ngươi đúng là nghịch tử!” Thuận Đế tức giận quát lớn, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào vội vàng bám lấy thành giường, thở dốc nói: “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào số cấm quân trong tay Bành Ứng là có thể làm nên chuyện? Ngươi không ra khỏi hành cung này được đâu!”

Tiêu Nam Tuân nhếch môi, nở một nụ cười u ám: “Chỉ dựa vào Bành công công đương nhiên là không đủ, nhưng có thánh chỉ của Phụ hoàng sẽ có thể điều động cấm quân khác. Chỉ cần thánh chỉ của Phụ hoàng không ra khỏi tẩm điện này, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng người khởi xướng đêm nay là Tiêu Nam Bạc, còn nhi thần là kẻ tuân chỉ hộ giá, tiêu diệt tất cả những kẻ mưu đồ bất chính với Phụ hoàng… Đến khi gió yên biển lặng, Phụ hoàng có thể ở đây truyền ngôi cho nhi thần.”

Hắn thậm chí còn nói bằng giọng an ủi: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần không muốn ra tay với người. Đợi sau này khi nhi thần đăng cơ vẫn sẽ hiếu thuận với người, để người an hưởng tuổi già.”

Thuận Đế nghe đến đây mới chợt hiểu ra, ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn: “Ngươi đã trộm binh phù của ta! Không đúng…”

Binh phù dùng để điều động cấm quân, ngay cả Bành công công cũng không biết nó ở đâu.

Nhưng… đúng là có một người có thể biết. Ông buột miệng thốt ra một cái tên: “Lệ Thù!”

Loading...