PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:55:24
Lượt xem: 54
Ngay lập tức, Thuận Đế tức giận đến mức không thể kiềm chế, hét lớn: “Là mẫu phi ngươi trộm phải không? Trẫm đã làm gì sai với mẹ con các ngươi? Trẫm sủng ái hai người hơn mười năm trời, không ai trong các Hoàng tử và phi tần có được ân sủng đó! Ngay cả khi các ngươi phạm trọng tội ở Ích Châu, Trẫm cũng không nhẫn tâm truy cứu xử phạt! Nay chỉ vì thời cuộc có chút thay đổi mà các ngươi đã nổi lòng tham không đáy, dám cả gan phạm thượng làm loạn!”
Tiêu Nam Tuân bật cười: “Số bạc ở Ích Châu chẳng phải cũng đã được dùng cho Phụ hoàng hay sao? Nếu không, Phụ hoàng có thể nhắm mắt làm ngơ bao nhiêu năm nay à? Hơn nữa…” Giọng hắn đột ngột trở nên lạnh lẽo: “Người muốn để người khác thừa kế ngôi vị khác nào bảo nhi thần phải c.h.ế.t đâu?”
Thuận Đế nói: “Trẫm nói như vậy lúc nào…”
Tiêu Nam Tuân cười nhạt: “Phụ hoàng cần gì phải lừa nhi thần? Người thật sự mặc kệ sự phản đối của các triều thần để lập nhi thần làm Thái tử sao? Lời này e rằng ngay cả Phụ hoàng cũng không tin nổi… Người muốn một danh tiếng tốt, sao có thể chấp nhận một người kế vị với thanh danh không tốt như nhi thần?”
Thuận Đế quả thật đã nghĩ như vậy, nhưng chẳng phải là do chính đứa con trai này không thể xử lý tốt cục diện rối rắm do nó bày ra, sao có thể trách ông!
Làm vua, làm cha, ông đã hết lòng hết sức rồi! “Nhưng ngươi cũng không thể…”
“Vậy Tiêu Nam Bạc dựa vào cái gì?” Biểu cảm trên khuôn mặt âm trầm khó đoán của Tiêu Nam Tuân trở nên méo mó điên loạn, hắn cười một cách dữ tợn trông càng thêm hung tàn: “Ta mục nát, nhưng hắn cũng thối rữa chẳng khác gì ta, kể cả đứa con trai mà người yêu quý cũng chẳng khá hơn đâu…”
Theo tiếng nói của Tiêu Nam Tuân, Kính Quý Phi và Tam Hoàng tử Tiêu Nam Thanh mặt đầy hoảng sợ bị áp giải đưa vào.
Lần này họ đi theo hầu bên cạnh Thuận Đế, lúc đội thị vệ ập vào họ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Kính Quý Phi nhìn thấy Thuận Đế, vừa mở miệng: “Thánh…”
Ngay lập tức bị Tiêu Nam Tuân quát: “Câm miệng! Ai cho phép bà nói chuyện?”
Thấy hắn đã hoàn toàn không đếm xỉa đến tôn ti trên dưới, thái giám bên cạnh bèn lên tiếng: “Điện hạ…”
Còn chưa nói dứt lời, Tiêu Nam Tuân dường như không kiềm chế nổi lập tức rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, vung một nhát kiếm c.h.é.m thẳng xuống. Theo tiếng thét kinh hoàng của Kính Quý Phi, m.á.u tươi b.ắ.n lên tường, thái giám vừa cất tiếng liền gục ngã tại chỗ.
Máu không chỉ b.ắ.n lên tường, mà còn b.ắ.n cả lên người Tiêu Nam Tuân, thậm chí còn có vệt m.á.u vương lên cằm hắn trông vô cùng đáng sợ.
Trong điện chớp mắt đã lặng ngắt như tờ.
Tiêu Nam Tuân cầm thanh kiếm trong tay khẽ bật cười, tiếng cười lác đác như vừa khóc vừa cười, nhưng đó là một nụ cười vui sướng mà hắn chưa từng có: “Hóa ra cảm giác không cần nhẫn nhịn lại sảng khoái đến vậy…”
***
Trước khi đến, Lục Vô Ưu không chỉ trò chuyện với Hạ Lan Từ về cách bố trí phòng vệ tại hành cung Trường Ung, mà còn thản nhiên nói với nàng: “Tiêu Nam Tuân bị kích động, có lẽ sẽ ra tay với Tiêu Hoài Trác ngay trong buổi tế lễ ngoài thành.”
Hạ Lan Từ vẫn còn chút khó tin: “Chàng chắc chắn chứ?”
Lục Vô Ưu đáp: “Đây là cơ hội tốt nhất để khống chế cha hắn, tiện thể loại bỏ Đại ca của hắn. Nếu là ta, ta nhất định sẽ chọn thời điểm này. Đương nhiên ta chắc chắn là bởi vì… Tiêu Nam Tuân đã nhờ người đưa mười vạn lượng bạc trắng cho đạo sĩ ở núi Long Hổ, một lòng thúc đẩy buổi tế lễ ngoài thành được diễn ra. Khoản tiền này được chuyển vào sổ sách của Đông Phong Bất Dạ Lâu.”
Hạ Lan Từ không để tâm đến chuyện đó, chỉ đau lòng nói: “Số bạc này đủ để khai thông một đoạn đường sông rồi.”
“Không sao, sau này hắn cũng không có cơ hội lãng phí số bạc đó nữa.” Hạ Lan Từ trầm ngâm: “Hắn nhất định sẽ thất bại sao?”
Lục Vô Ưu đáp: “Là vì Tiêu Nam Bạc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-309.html.]
***
Trong tẩm điện của Thuận Đế.
Vừa rồi Thuận Đế tức giận tột độ, quát lớn ra lệnh cho những cấm vệ ẩn nấp trong tẩm điện: “Giết tên nghịch tặc dám làm loạn này cho Trẫm!”
Mặc kệ có mặt nữ quyến ở đó, hai phe người lập tức lao vào cuộc chiến ác liệt.
Sau một tràng tiếng binh đao giao tranh qua đi, chỉ còn lại một bãi t.h.i t.h.ể nằm la liệt trên đất, mùi m.á.u tanh bốc lên nồng nặc.
Tiêu Nam Tuân thậm chí không ra lệnh cho người dọn dẹp.
Lúc này, không chỉ Kính Quý Phi bị dọa đến suy sụp ngồi bệt xuống đất, Tam Hoàng tử cũng bịt miệng ho khan, ngay cả Đại Hoàng tử phi đang mang thai
cũng bị áp giải đến. Bụng nàng ta lớn tháng hơn Lệ Phi, khi thấy cảnh m.á.u me dưới đất sắc mặt lập tức trắng bệch, thân thể mềm nhũn không còn sức, phải cần đến sự đỡ đần của cung nữ bên cạnh mới có thể đứng vững.
Cấm vệ mang tin đến: “Chúng thuộc hạ đến cung uyển của Đại Hoàng tử, dường như người đã rời đi, bởi vì Đại Hoàng tử phi vẫn luôn nói chuyện với Đại Hoàng tử nên thuộc hạ nghĩ hắn vẫn ở bên trong, cho nên không phát hiện được…”
Ánh mắt của Tiêu Nam Tuân âm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt, nàng ta chính là đại tẩu của hắn.
“Còn hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử kia cũng không thấy đâu, nhưng Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều đã bị khống chế.”
Tiêu Nam Tuân đưa Đại Hoàng tử phi đi dạo quanh bãi t.h.i t.h.ể một vòng, sau đó mới sai người dìu nàng đến trắc điện.
Trong tay hắn vẫn cầm thanh kiếm dính máu, m.á.u còn chưa lau nhỏ giọt xuống đất, gương mặt hắn lạnh lùng, giọng nói không một chút cảm xúc. Tiêu Nam Tuân giơ kiếm chỉ thẳng vào Đại Hoàng tử phi: “Tiêu Nam Bạc và Phụ hoàng ta là cùng một loại người, ngươi còn chưa rõ sao? Hôm nay hắn có thể bỏ mặc không màng đến sống c.h.ế.t của ngươi, sau này cũng sẽ như vậy thôi. Tương lai của Hứa Hoàng hậu chính là tương lai của ngươi. Hơn nữa, Tiêu Nam Bạc không chỉ có một người phụ nữ là ngươi… Nói cho ta biết hắn đang ở đâu, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu không, ta sẽ nói rằng chính Tiêu Nam Bạc phát điên, chỉ vì muốn đoạt ngôi mà đến cả người vợ đang mang thai của mình hắn cũng g.i.ế.c không tha.”
Đại Hoàng tử phi run rẩy đáp: “Ngươi đúng là kẻ điên! Ngươi sẽ không đạt được mục đích đâu!”
Tiêu Nam Tuân hoàn toàn không hề kìm nén bản thân: “Đúng, ta là kẻ điên thì sao? Chuyện đêm nay đã đến nước này rồi, cũng chỉ có kết cục một mất một còn mà thôi. Hắn không thể thoát khỏi hành cung Trường Ung đâu. Với lại kể cả khi ta thất bại, Tiêu Nam Bạc cũng không thể lên ngôi, tuyệt đối không thể.”
“Ngươi sẽ bị người đời nguyền rủa, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời!”
Tiêu Nam Tuân đáp: “Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần đêm nay ta thắng, còn ai quan tâm đến danh tiếng nữa.”
Tiếng “leng keng” vang lên, hắn ném thanh kiếm xuống bên cạnh Đại Hoàng tử phi.
Nàng ta lại run rẩy thêm một lần nữa.
Sau đó, giọng nói nham hiểm của Tiêu Nam Tuân vang lên: “Người đâu, dùng thị nữ của ả biểu diễn cho ả xem một người có thể c.h.ế.t đau đớn đến mức nào.”
Sau khi ra ngoài, Tiêu Nam Tuân hỏi tùy tùng một câu chẳng mấy liên quan: “Hạ Lan Từ đâu?”
Hắn thêm nàng vào danh sách những người có mặt trong buổi tế lễ vì nàng cũng là một trong những chiến lợi phẩm của hắn đêm nay.
“Bẩm Điện hạ, Hạ Lan thị đang bị giam giữ tại một thiên điện gần đây.”
Nói xong, hắn quay người bước ra ngoài.