PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:55:51
Lượt xem: 48
Đêm dài đằng đẵng, toàn bộ hành cung Trường Ung đã lên đèn. Mọi người đều được thông báo rằng đêm nay Đại Hoàng tử làm loạn có ý đồ tạo phản. Xin chư vị văn võ bá quan và các mệnh phụ hãy yên tâm ở yên trong phòng, không được tùy ý ra ngoài, tránh bị hiểu lầm là phe phản loạn.
Còn nếu che giấu Đại Hoàng tử cũng sẽ bị coi là phạm thượng làm loạn, sẽ tru di cửu tộc.
Tuy vậy, vẫn có thể nghe thấy những tiếng thét thảm thiết mơ hồ. “Có vẻ đó là…”
Ngay lập tức có người bịt miệng người đang định nói chuyện lại.
… Có vẻ đó là tiếng hét của những gia quyến các triều thần từng ủng hộ Đại Hoàng tử.
Rất nhanh sau đó, mọi người đều ngầm nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, nhưng bên ngoài mỗi tòa viện đều có cấm vệ quân cầm binh khí trong tay, ánh đao lóe sáng lạnh lẽo. Dường như chỉ cần ai có hành động khinh suất sẽ mang đến họa sát thân.
“Vẫn chưa tìm thấy Tiêu Nam Bạc sao?” Giọng nói của Tiêu Nam Tuân càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Hắn có thể chạy đi đâu được chứ…”
Đang nói, có người chạy tới báo: “Bẩm Nhị Điện hạ, Đại… phản tặc Tiêu Nam Bạc đang dẫn theo hộ vệ muốn phá vòng vây xông ra ngoài. Phó tướng của Trịnh Thống lĩnh kháng chỉ không nghe lệnh, vừa g.i.ế.c Trịnh Thống lĩnh và thay thế vị trí của ông ta, nghe nói… dường như muốn hợp lực với phản tặc.”
Tiêu Nam Bạc quả nhiên vẫn còn một nước cờ cuối cùng. Nhưng không sao, hắn vẫn không thoát được.
Là người đang bị truy sát, trên khuôn mặt hiền lành thật thà của Tiêu Nam Bạc bất giác lộ ra ý cười.
Chỉ cần trụ vững ở đây, chờ đại quân của ba doanh trại ngoài thành đến thì hai vạn cấm quân ở buổi tế lễ này căn bản không đáng lo. Cho dù Nhị đệ của hắn có điên cuồng giãy giụa thế nào, kết cục đã được định sẵn rồi.
Ngay từ khoảnh khắc Tiêu Nam Tuân quyết định mưu phản, ngôi vị Hoàng Đế đã nằm trong tay Tiêu Nam Bạc.
***
Hạ Lan Từ lúc này đang nhớ lại lời Lục Vô Ưu đã nói với nàng.
“Đến hành cung Trường Ung, ta sẽ cải trang đi tìm Mộ Lăng. Còn nàng ở trong nội viện, nếu Tiêu Nam Tuân không đến tìm nàng thì nàng cứ yên tâm ở đó.
Nếu hắn cử người đến, nàng hãy kéo dài thời gian, giả vờ như khó chịu không muốn hợp tác, sau đó dẫn Vị Linh đi theo. Để dễ kiểm soát, vị trí thiên điện giam giữ nàng chắc chắn sẽ không cách quá xa tẩm điện của Tiêu Hoài Trác.”
“Còn nếu một mình hắn đến tìm nàng, Vị Linh sẽ nghĩ cách chế ngự hắn. Bề ngoài muội ấy chỉ là nha hoàn của nàng chắc hẳn sẽ không bị đề phòng quá nhiều. Đến lúc đó có thể hai người khống chế Tiêu Nam Tuân đến tẩm điện của Tiêu Hoài Trác cứu giá, chỉ cần một chiếu thư bình định quân phản loạn là xong. Nếu hắn không đến tìm nàng, cứ yên tâm ở lại đợi ta đến cứu. Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một lát. Ta đã đặt lên người nàng thứ có thể giúp ta nhanh chóng tìm được nàng.”
Hạ Lan Từ thầm nghĩ, dù tâm trí nàng có rộng lớn đến đâu, trong tình huống này cũng không thể ngủ được.
Lục Vô Ưu đã nói qua về bố cục hành cung Trường Ung cho nàng biết. Sau khi được thái giám đưa đến đây, quả nhiên nơi này không cách xa tẩm điện của Thánh thượng. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng binh khí va chạm và tiếng gào thét kinh hoàng từ xa, đoán rằng tình hình bên đó không mấy khả quan.
Hoa Vị Linh thì lại đang ngủ gà ngủ gật.
Hạ Lan Từ đi qua đi lại vài bước, nhìn ra ngoài để xác nhận tình hình canh phòng bên ngoài. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất, bên ngoài toàn là cấm vệ quân mặc giáp phục tuần tra liên tục không ngừng.
Lục Vô Ưu tuy đã để nàng mạo hiểm nhưng nguy hiểm này thực ra rất nhỏ, hơn nữa còn quá bị động. Nàng cũng cho rằng chỉ cần Tiêu Nam Tuân còn biết suy nghĩ, có lẽ hắn sẽ không đến tìm nàng vào lúc này. Nhưng cứ ngồi đợi thế này thực sự không có ý nghĩa gì…
Khi Hạ Lan Từ đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nữ trong trẻo, có hơi quen thuộc nhưng đã lâu không nghe lại. Nàng vẫn nhớ dáng vẻ Lục Vô Ưu diễn kịch khi đó, đột nhiên rất muốn thử xem sao.
Nàng đẩy nhẹ Hoa Vị Linh, thầm gọi: “Vị Linh, dậy đi.”
Hoa Vị Linh không cảm nhận được có người lạ nào đi vào, bèn dụi mắt hỏi: “Sao vậy tẩu tẩu?”
Tiêu Thiều An vẫn còn đang mơ hồ, mọi chuyện xảy ra đêm nay đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng ta. Ca ca nàng ta lại dám tạo phản, mẫu phi thì sợ hãi
đến nỗi khóc thút thít không ngừng trong tẩm điện. Nàng ta thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Ban đầu còn có người ngăn cản, nhưng Tiêu Thiều An nổi trận lôi đình, hơn nữa bởi vì thân phận nàng ta thực sự đặc biệt, không ai dám ngăn cản, cuối cùng họ vẫn để nàng ta ra ngoài.
Thế nhưng vừa mới dẫn theo cung nữ của mình đi không xa thì đột nhiên nghe thấy có người gọi nàng ta lại: “Thiều An Công chúa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-310.html.]
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái như đưa người ta vào giấc mộng.
Tiêu Thiều An giật mình, sau đó giận dữ quát: “Nữ nhân này, sao ngươi lại ở đây!”
Nhưng ngay sau đó Tiêu Thiều An chợt nhận ra được chắc chắn là ca ca đã giam giữ nàng ta ở đây.
Tuy nhiên, Hạ Lan Từ nhìn thấy nàng ta mà chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười nói: “Thiều An Công chúa sắp c.h.ế.t đến nơi mà vẫn điềm tĩnh như vậy, thật khiến người khác phải khâm phục.”
“Cái gì mà sắp c.h.ế.t đến nơi, ngươi sắp c.h.ế.t thì có! Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Hạ Lan Từ bình tĩnh nói: “Quân đội bình loạn của ba doanh trại ngoài thành sắp đến rồi, Công chúa và Nhị Điện hạ làm thế này chẳng phải là sắp c.h.ế.t đến nơi sao?”
Tiêu Thiều An hoàn toàn không biết gì về việc này. Ca ca chẳng nói với nàng ta gì cả, nhưng nàng ta biết tình hình hiện tại ít nhất vẫn nghiêng về phía ca ca mình. Nàng ta nhìn nữ nhân này đã thấy bực mình, bèn nói: “Ngươi đừng có nói nhảm, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết tay…”
Ngay sau đó, nàng ta quay đầu ra lệnh cho thị vệ xung quanh: “Ta đi vào trong, nếu có phát ra tiếng động gì các ngươi cũng không được vào.”
Nói xong, nàng ta bước vào tẩm điện nơi giam giữ Hạ Lan Từ, giơ tay định tát Hạ Lan Từ một bạt tai, dù sao cũng chỉ là một cái tát mà thôi, ca ca cũng không phát hiện ra được.
Nhưng vừa giơ tay lên, Tiêu Thiều An lập tức bị điểm huyệt, không thể động đậy được nữa.
Trong nháy mắt, các cung nữ đứng sau nàng ta cũng lần lượt ngã xuống đất.
Từ đằng xa tiếng g.i.ế.c chóc vẫn vang vọng, Hạ Lan Từ thấp thoáng còn thấy ánh lửa sáng lên, trong lòng chợt thấy lo lắng cho Lục Vô Ưu. Hắn nói hắn đi trả nợ, trả xong món nợ này là coi như đã trả hết ân tình vì Mộ Lăng đã đưa viện quân đến trước đó.
Hoa Vị Linh ngồi dưới đất chán chường chọc vào người Tiêu Thiều An lúc này đã bị điểm huyệt, không thể nói chuyện hay động đậy nữa.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Một khắc, hai khắc, một canh giờ, hai canh giờ…
Hạ Lan Từ nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, nàng lo lắng vội vàng đứng dậy, cứ ngỡ là Tiêu Nam Tuân đến tìm. Nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nàng vội hỏi: “Kết thúc rồi sao!?”
Trên người Lục Vô Ưu vẫn mang theo sát khí, hắn bước vội vào phòng vội đáp lại: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi. Ta lo cho nàng nên đến xem trước.”
Hạ Lan Từ hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Lục Vô Ưu vừa định mở miệng, bỗng nhìn thấy Tiêu Thiều An, hắn cũng ngạc nhiên: “Chuyện gì thế này?”
Tiêu Thiều An nhìn thấy Lục Vô Ưu, ngạc nhiên trừng to đôi mắt, ra sức mấp máy môi muốn nói chuyện.
Hoa Vị Linh giơ tay nói: “Tẩu tẩu muốn muội bắt nàng ta làm con tin!” Lục Vô Ưu bình thản nói: “Được, lát nữa dùng đến nàng ta sau.”
Hạ Lan Từ túm lấy cánh tay Lục Vô Ưu, hỏi: “Rốt cuộc tình hình bây giờ thế nào?”
Lục Vô Ưu tóm tắt tình huống cho nàng biết: “Vệ Quốc Công đã đồng ý từ lâu, ta cũng đã thuyết phục được Trấn An Vương. Đêm nay Tiêu Nam Tuân không thể thành công, nhưng Tiêu Nam Bạc cũng bị trọng thương. Hiện giờ Tiêu Nam Tuân đang chật vật chạy đến tẩm điện của Tiêu Hoài Trác, chắc định dốc toàn lực trong canh bạc cuối cùng.”
“Mộ Lăng đâu?”
“Hắn dẫn quân san bằng quân phản loạn. Gương mặt hắn quả thực rất hữu dụng.”
Hoa Vị Linh đã buồn chán cả đêm, nghe vậy hai mắt sáng rực hỏi lại: “Đánh nhau hả? Muội có thể đi không?”
Lục Vô Ưu liếc nhìn muội muội mình: “Muốn đi thì đi thôi.”
Nói xong, Lục Vô Ưu cũng bước ra ngoài. Hạ Lan Từ đi bên cạnh hắn hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
“Tẩm điện của Tiêu Hoài Trác.” Lục Vô Ưu kéo nàng lại gần hơn một chút rồi nói: “Nàng hãy theo sát ta. Đêm nay náo nhiệt quá.”