PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:56:51
Lượt xem: 42
Trong điện, tiếng khóc thê lương đứt quãng của Kính Quý Phi vẫn chưa dừng lại.
Hai hàng nước mắt trong suốt cũng lăn dài trên khuôn mặt vẫn còn xinh đẹp của Lệ Phi. Bà ta trông đau đớn tuyệt vọng đến cùng cực, khiến người ta không khỏi động lòng thương xót.
Lệ Phi run rẩy nói: “Tuân nhi, đừng g.i.ế.c người nữa có được không?”
Mái tóc dài của Tiêu Nam Tuân đã rối tung, kim quan đã rơi xuống, ngay cả chuỗi ngọc bích bằng bạc trên áo bào cũng đã bị giật đứt, trông hắn nhếch nhác vô cùng thảm hại.
Đây tuyệt đối không phải là dáng vẻ của kẻ chiến thắng.
Lệ Phi cố gắng ổn định giọng nói của mình: “Con hãy buông kiếm xuống, nhận lỗi với Phụ hoàng con, nói con chỉ bị ép đến đường cùng nên mới nhất thời hồ đồ, chứ chưa bao giờ có ý muốn làm phản…”
Vì để khuyên được Tuân nhi, có lẽ bà ta cần hạ mình xuống thấp thêm nữa, vậy thì Thánh thượng sẽ niệm tình cũ còn có thể tha cho Tuân nhi một mạng. Dù bà ta phải bị giáng xuống làm thứ dân sống cô quạnh suốt đời, ít nhất vẫn có thể sống sót.
Bà ta còn chưa biết chuyện mình lấy trộm binh phù đã bị Thuận Đế phát hiện.
Tiêu Nam Tuân chỉ nghe nhưng không đáp, bàn tay cầm kiếm vẫn không hề buông lỏng. Hắn chỉ dùng ánh mắt âm trầm đau khổ nhìn mẹ mình, sau đó ánh mắt lạnh lẽo ấy lướt xuống phần bụng nhô cao của bà ta, như thể muốn vung tay đ.â.m thẳng vào đó một nhát.
Trái tim Lệ Phi bất giác run lên. Bà ta mấp máy môi muốn nói, nhưng giọng nói của Tiêu Nam Tuân đã vang lên trước, lời lẽ đầy căm hận: “… Tại sao?”
Bà ta chỉ lấp lửng: “Mẫu phi chỉ muốn sống sót, muốn con cũng sống sót…”
Giọng nói của Lệ Phi càng run rẩy, gần như không thể thốt thành lời. Bà ta dường như muốn giải thích, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể mở miệng, cũng không biết hắn đã biết được bao nhiêu. Cảm giác sợ hãi cứ thế dâng trào, bà ta cũng không dám nhìn Thuận Đế, chỉ muốn quay đầu rời khỏi tẩm điện này.
Nhưng Lệ Phi không thể, vì dù sao đây cũng là đứa con trai duy nhất của bà ta.
Tiêu Nam Tuân thốt ra từng chữ, giọng nói đầy âm u: “Nhưng nhi thần lại rất muốn chết.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bà ta đã làm gì với ai, cảm giác buồn nôn kinh tởm lại trỗi dậy. Hắn thực sự muốn đ.â.m một nhát kiếm vào bụng bà. Nhưng đó là mẫu phi của hắn, hắn không thể ra tay, nhưng cảm giác ghê tởm ấy như một vết hoại tử đã ăn sâu vào trong xương cốt, cứ giày vò hắn từng ngày.
Hắn còn nhớ rất rõ khi mình vừa biết được tin đó, hắn đã nôn đến mức dạ dày co thắt lại, cảm giác muốn g.i.ế.c người và hủy diệt mọi thứ cứ hiện hữu trong đầu hắn.
Chỉ sau một đêm, dường như hắn lại trở thành con ch.ó nhà có tang bị người ta chế giễu là đứa con hoang.
“Thật ghê tởm, sao lại có thể ghê tởm như vậy.” Tiêu Nam Tuân quát lớn, đôi mắt hắn đỏ ngầu: “Mẫu phi, người nói xem, tại sao lúc ở chùa Thanh Tuyền chúng ta không c.h.ế.t quách đi cho rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-312.html.]
Lệ Phi ôm bụng sợ hãi, bà ta lặng lẽ lùi về sau một bước. “Con đang nói gì vậy…”
Bên ngoài điện lại vang lên tiếng binh mã kéo đến.
“Thần hộ giá đến chậm, mong Bệ hạ thứ tội… phản tặc Tiêu Nam Tuân còn không mau đầu hàng chịu trói!”
Ngay sau đó là một giọng nữ sắc sảo vang lên: “Ca! Ca! Cứu muội!” Tiêu Thiều An bị người ta áp giải vào, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Vẻ mặt của Lệ Phi lập tức biến sắc, bà ta lo lắng nói: “Thiều An… các ngươi đừng làm hại con bé, nó thật sự không biết gì cả.”
Thuận Đế nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta che miệng nhìn về phía Trấn An Vương vừa bước vào điện, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Trấn An Vương nhiều đời kết thông gia với Hoàng tộc, cố thủ Kinh kỳ nhiều năm, chỉ nghe lệnh của Hoàng Đế. Ông ấy lập tức trầm giọng bẩm báo: “Cũng may có người phát hiện được chiếu chỉ giả, cũng là do thần quá dễ tin. Hiện tại phản quân đã bị trấn áp, Bệ hạ có thể yên tâm… Đại Điện hạ bị thương nặng, cùng với Nam Mộc Điện hạ cũng đang trên đường đến. Phản tặc Tiêu Nam Tuân, ngươi đã đến bước đường cùng, đừng cố chống cự nữa.”
Dường như mọi chuyện đã ngã ngũ.
Thuận Đế và Lệ Phi nghe nói Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc vẫn còn sống sót, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Tiêu Nam Tuân khi nghe thấy điều này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nét điên cuồng lập tức trở lại trên khuôn mặt hắn. Trong điện, ngập tràn những người c.h.ế.t và bị thương nằm la liệt. Hắn đạp lên t.h.i t.h.ể của một cung nhân mới chết, đột ngột quay người đi về phía giường rồng của Thuận Đế.
Tiêu Nam Tuân quát: “Cút đi!”
Nói đoạn, hắn vung kiếm c.h.é.m c.h.ế.t tên tiểu thái giám đang bảo vệ trước mặt Thuận Đế.
Những người khác lập tức đồng thanh lên tiếng:
“Tiêu Nam Tuân! Ngươi muốn làm gì!” “Tuân nhi, đừng mà!”
“Dừng tay ngay!”
Khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ g.i.ế.c vua hoặc cưỡng ép bắt cóc Thánh thượng làm con tin, Tiêu Nam Tuân chỉ dừng lại trước mặt Thuận Đế, một nụ cười ác ý lạnh lùng nở trên khuôn mặt hắn.
Tiêu Nam Tuân đứng trước mặt Thuận Đế đang run rẩy đang nắm chặt bảo kiếm đặt bên mình, hắn cất giọng trầm thấp khàn khàn tựa như tiếng ma quỷ thì thầm:
“Phụ hoàng, có một việc dường như người vẫn chưa biết. Người bệnh nặng đến vậy, uống biết bao nhiêu thuốc, làm sao có thể khiến mẫu phi của nhi thần mang thai được? Đứa trẻ trong bụng bà ấy thật ra là…”