Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:58:27
Lượt xem: 62

“… Thánh thượng, Thánh thượng đã băng hà!”

Đây là tin tức đầu tiên mà văn võ bá quan nhận được khi vừa được thả tự do.

Họ còn chưa kịp ăn mừng, đã có quan viên quỳ xuống đất khóc nấc lên, lập tức có người truy hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Chuyện gì đã xảy ra…”

Chẳng bao lâu sau đã có thái giám đến truyền chỉ.

Đêm nay, Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân cấu kết với Bành công công và Lệ Phi làm giả chỉ dụ có ý mưu phản, còn ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tam Hoàng tử. Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc thừa cơ phạm thượng gây rối loạn, mưu toan hòng ám sát Thánh thượng. Trong lúc hấp hối, Thánh thượng thất vọng tràn trề với các Hoàng tử Hoàng tôn, vì thế quyết định truyền ngôi cho Tiêu Nam Mộc – con trai của Hoài Cẩn Thái tử, cũng là người đã dẫn binh dẹp loạn quân phản loạn đêm nay.

Có ngọc tỷ của Thánh thượng, cũng có phượng ấn của Hoàng hậu.

Vệ Quốc công và Trấn An Vương đều có thể làm chứng, dù ban đầu Tầm Dương Trưởng Công chúa có nghi ngờ, nhưng sau khi Hoàng hậu đích thân đến nói chuyện với bà ta, bà ta cũng không nói thêm gì nữa.

Không ai ngờ rằng, một đêm kinh hoàng như thế lại có thể thay đổi cả bầu trời Đại Ung.

Nghe xong thánh chỉ, Hạ Lan Từ thoáng sững sờ rồi lại ngơ ngẩn. Dù đã sớm biết rằng sức khỏe Thuận Đế không tốt, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ thoái vị, nàng và Lục Vô Ưu cũng đã nhiều lần bàn luận về những điều đi ngược lễ giáo, nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn cảm thấy khó tin.

Trước kia Mộ Lăng từng ở phủ họ ăn nhờ ở nhờ suốt một thời gian dài, còn bị Lục Vô Ưu mỉa mai đủ kiểu, giờ lại trở thành Hoàng Đế sao?

Chỉ là nàng vẫn có nhiều thắc mắc: “Làm sao chàng thuyết phục được Trấn An Vương?”

Lục Vô Ưu chỉ vào miệng mình rồi nói: “Bằng cái này, nàng có muốn thử không?”

Hạ Lan Từ tức giận: “Chàng nghiêm túc chút được không!”

Lục Vô Ưu cười nói: “Ta đang nói thật mà. Nhưng nói mới nhớ, có một việc rất trùng hợp. Sau khi ta đón A Quy về không lâu, ta phát hiện trên vai nó có một vết bớt rất đặc biệt. Ta cảm thấy giống nhưng không dám chắc, hỏi nó thì đúng là từ nhỏ nó đã không có cha, mẹ lại c.h.ế.t dưới tay người Bắc Địch. Ta liền vẽ lại vết bớt trên vai nó, còn cố ý tìm về nơi nó từng ở để điều tra thì tìm được một vài manh mối. Lần đó ta đã hỏi Trấn An Vương, ông ấy cũng xác nhận, A Quy rất có khả năng chính là đứa con trai độc nhất bị thất lạc của ông ấy. Tất nhiên chuyện này cũng ít nhiều giúp ta thuyết phục ông ấy.”

Hạ Lan Từ kinh ngạc: “…?? Chuyện này chàng biết từ lúc nào? Sao chàng không nói gì với ta?”

Lục Vô Ưu nói: “Sợ lỡ như không phải, nàng lại mừng hụt.” “Ta mừng hụt cái gì chứ?”

“Con trai chúng ta sau này sẽ có tiền đồ lắm đấy.”

Hạ Lan Từ im lặng một lát rồi nói: “Chẳng phải còn Chu Ninh An đó sao?” Lục Vô Ưu nghiêm mặt: “Đứa này thì vứt được rồi, về sau ta đổi đứa khác.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện lại tình cờ gặp được phượng giá của Hoàng hậu đang đi tới.

Hai người đang định tránh đường hành lễ, Hứa Hoàng hậu đã từ trên phượng liễn bước xuống, bà lặng lẽ nhìn Hạ Lan Từ, ánh mắt lại lướt qua Lục Vô Ưu, một lúc sau bỗng nhiên cười nói: “Đây là lần đầu tiên bổn cung gặp được Lục Trạng nguyên vang danh thiên hạ.”

Lục Vô Ưu lễ độ chắp tay hành lễ: “Hoàng hậu nương nương quá khen, thần sợ hãi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-315.html.]

… Dù rằng Hứa Hoàng hậu chẳng mấy chốc sẽ trở thành Hứa Thái hậu, nhưng dẫu sao vẫn phải đợi nghi lễ chính thức từ Lễ Bộ.

Hứa Hoàng hậu mỉm cười rất ôn hòa: “Phu nhân của ngươi quyết một lòng một dạ với ngươi, ngươi chớ có bạc tình bạc nghĩa.”

Hạ Lan Từ cảm thấy hơi xấu hổ: “…”

Chờ Hứa Hoàng hậu đi xa, Lục Vô Ưu mới chậm rãi nói: “Hay là nàng nói cho ta nghe đi, sao mà nàng lại quyết một lòng một dạ với ta như vậy?”

Hạ Lan Từ đỏ mặt: “… Không có gì, đừng hỏi nữa.”

Lục Vô Ưu tỏ vẻ không hài lòng: “Sao lần nào nàng cũng thể hiện tình sâu nghĩa nặng với ta trước mặt người khác, nhưng lại không bao giờ nói thẳng ra

trước mặt ta vậy?”

Hạ Lan Từ nhỏ giọng đáp: “Cũng đâu phải chưa từng nói.” Lục Vô Ưu nghiêng đầu hỏi: “Nói khi nào cơ?”

Hạ Lan Từ ngẫm lại rồi nói: “Lúc… lúc chàng trấn giữ thành ấy.”

Lục Vô Ưu cũng nhớ lại câu “Vậy thì c.h.ế.t cùng nhau” mà nàng từng nói, hắn nhíu mày ra vẻ ngẫm nghĩ: “Nàng không thể nói mấy câu kiểu như: Phu quân, dù có xảy ra chuyện gì, thiếp cũng sẽ đồng sinh cộng tử cùng chàng, trọn đời không thay đổi sao.”

Hạ Lan Từ cảm thấy đau cả đầu, trừng mắt nói: “Chàng phiền thật đấy.”

Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng: “Ai bảo nàng vừa chậm vừa qua loa, học cái hư mà cũng chậm thế này.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Hai người đi hết một đoạn đường, chẳng ai nhắc đến Tiêu Nam Tuân xui xẻo kia nữa.

Có lẽ cái tên đó thực sự khiến người ta mất hứng.

Từng có thời điểm cái tên này là ngọn núi đè nặng lên vai hai người họ, thậm chí trước kia Hạ Lan Từ còn vì cơn ác mộng mà mỗi khi gặp Tiêu Nam Tuân đều cảm thấy sợ hãi. Sau này, dù đã thành thân với Lục Vô Ưu, nàng vẫn luôn lo lắng hắn ta sẽ lộng quyền ép buộc hai người họ phải chia ly, phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.

Giờ nghĩ lại, giống như đã qua mấy đời.

Lục Vô Ưu đưa Hạ Lan Từ về phủ, dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi.

***

Hiện tại, Tiêu Nam Tuân đã bị giam vào địa lao của hành cung Trường Ung, Lệ Phi và Tiêu Nam Bạc cũng bị giam giữ riêng biệt.

Dù gì cũng là dòng dõi Hoàng thất, cho dù phải xử tử cũng không dễ dàng như thế.

Hắn đã phát tiết hết cơn điên loạn, đầu tóc rối bời, trên bộ trang phục từng cao quý lộng lẫy giờ đây vẫn còn vết m.á.u lấm lem bẩn thỉu, không còn dáng vẻ tự mãn như trước. Tiêu Nam Tuân cúi đầu ngồi trong ngục lặng im không tiếng động, tựa như tất cả ý niệm trong người đã tan biến.

Hắn lẳng lặng ngồi đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân xa xăm vọng tới. Có người tiến đến nhà lao.

Loading...