Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:59:09
Lượt xem: 48

Hạ Lan Từ chợt nhớ lại bộ quan phục mà ban đầu nàng từng vá cho Lục Vô Ưu thảm thương đến không nỡ nhìn, hai gò má lập tức nóng lên.

Khi còn ở phủ Tùy Nguyên quá nhiều việc, nàng bận rộn đến mức chỉ việc giữ thói quen đọc sách và rèn luyện hàng ngày đã khiến nàng kiệt sức, còn việc thêu thùa thì quả thật đã lâu không đụng đến, thậm chí bây giờ tay nghề còn kém đi. Suy cho cùng, nàng cũng không thật sự hứng thú với việc đó.

Hạ Lan Từ băn khoăn nói: “Ta sẽ luyện thêm.”

“Không cần đâu.” Lục Vô Ưu cắt ngang lời nàng, từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc túi thơm, trên đó có một đống chỉ đen lộn xộn, rõ ràng là chiếc túi thơm

nàng đã tặng Lục Vô Ưu trước khi thành thân: “Ta thấy thế này là đủ rồi, không cần phải cố công luyện tập.”

Hạ Lan Từ cố nhẫn nhịn nhưng không nhịn nổi, bèn với tay muốn lấy lại: “Xấu quá, chàng mau trả lại cho ta!”

Lục Vô Ưu giơ cánh tay lên cao, còn nàng thì bất chấp hình tượng, kiễng chân nhảy lên để với tới, Lục Vô Ưu chỉ đứng yên ở đó như cố tình trêu nàng, trên khóe miệng còn vương nụ cười. Ống tay áo trượt xuống theo cánh tay hắn, Hạ Lan Từ đành phải vươn người ôm lấy cánh tay hắn như đang ôm cành cây, gắng sức kéo tay hắn xuống.

Chẳng mấy chốc nàng nhận ra, chuyện này thật trẻ con. Rất ngốc.

Rõ ràng Lục Vô Ưu đang trêu đùa nàng.

Nàng bình tĩnh lại, véo vào tay hắn: “Chàng có trả cho ta không?” Lục Vô Ưu phì cười: “Đồ đã tặng rồi, sao nàng còn muốn đòi lại?” Đạo lý thì đúng, nhưng mà…

Hạ Lan Từ bối rối nói: “Chẳng phải ta đã tặng chàng cái mới rồi sao!”

Lục Vô Ưu kéo dài giọng: “Chỉ có hai cái, ta còn không nỡ dùng mà. Sao nàng càng ngày càng keo kiệt, càng ngày càng bá đạo vậy…” Hắn dùng tay kia véo nhẹ má nàng, nhưng lời nói lại đầy ý cười.

Chỉ nhìn nàng thôi, dường như hắn đã muốn bật cười cả ngày không kìm được.

Hạ Lan Từ bị hắn véo má, khuôn mặt hơi phồng lên: “Ta có thể thêu thêm… thêu thêm cái khác cho chàng…”

“Không cần đâu.” Lục Vô Ưu hơi nghiêm mặt lại: “Ta đã muốn nói với nàng từ lâu rồi, tuy rằng chăm chỉ học hỏi là chuyện tốt, nhưng cũng phải cân nhắc thời gian rảnh rỗi của nàng có hạn, không thể việc gì cũng học. Chi bằng học những gì nàng thích, làm những gì nàng muốn… Nàng không giỏi nữ công, cũng không thích nó, vậy thì không cần học nữa.”

Hạ Lan Từ vô thức đáp lại: “Nhưng mà…” rồi khẽ thơ thẩn suy nghĩ.

Dù rằng nàng không thích nhưng vẫn học, vì đó là thứ mà nữ tử nhất định phải biết.

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi đột nhiên dừng lại.

Nàng và Lục Vô Ưu đã ở bên nhau lâu như vậy, dường như đã từng làm quá nhiều chuyện không hợp lẽ thường.

“… Phu nhân nhà khác đều biết cả.”

Lục Vô Ưu khẽ nói: “So sánh với nhà người khác làm gì, ở trong lòng ta nàng đã là một phu nhân vô cùng tốt, cực kỳ hoàn hảo rồi.”

Được khen ngợi thẳng thắn như vậy, Hạ Lan Từ có hơi xấu hổ.

Ngay sau đó, nàng lại nghe Lục Vô Ưu hạ thấp giọng thì thầm: “Nhưng rèn luyện thân thể vẫn là điều cần thiết, nếu không chỉ mới vài hiệp nàng lại rưng rưng nước mắt yếu ớt xin ta tha thứ.”

Hạ Lan Từ: “…!”

Bàn tay đang nắm lấy má nàng chậm rãi trượt xuống cằm, ngón tay hắn khẽ chạm vào vuốt ve chiếc cằm xinh xắn của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-317.html.]

“Từ Từ.” Giọng Lục Vô Ưu đầy mê hoặc: “Muốn được sướng một lần thật ra không dễ dàng đâu.”

Mặt Hạ Lan Từ hơi nóng lên, nàng nắm lấy ngón tay dài đang nghịch ngợm của hắn, ngập ngừng hỏi: “… Vậy phải thế nào chàng mới… hài lòng?”

Thực ra nàng đã cảm thấy quá đủ rồi.

Dù sao nàng cũng thực sự đã rất thoả mãn, không thể thoả mãn hơn được nữa.

Lục Vô Ưu thuận thế hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng muốt của nàng, nói: “Không vội, đợi nàng rèn luyện thân thể xong, ta sẽ cho nàng biết.”

“…”

Chủ đề này thật sự rất khó để bàn sâu thêm.

Hạ Lan Từ tự động viên bản thân, nhỏ giọng nói: “… Ta sẽ cố gắng.”

***

Vào đầu xuân khi biết nàng trở lại Kinh thành, biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết đã đến thăm vài lần.

Diêu đại nhân – dượng của nàng vẫn đang ở quê nhà. Biết rằng cục diện trong triều đã ổn định, ông ấy đã nóng lòng bắt đầu muốn tìm cơ hội để trở lại triều đình.

Còn Diêu Thiên Tuyết thì mặt mày rạng rỡ, dáng người cũng trông đẫy đà hơn trước, hai gò má đỏ hây hây, trên người mặc một bộ váy áo xuân hồng đào mang theo bánh hoa đào mới làm đến hỏi Hạ Lan Từ: “Bao giờ bọn muội trở lại Hoảng Châu vậy? Có thể ở lại Kinh thành lâu thêm ít ngày không… À, đây là bánh ngọt ta làm cho Tề Xuyên, muội thử xem có ngon không?”

Phu quân nàng ấy Tống Tề Xuyên dù là Cẩm Y Vệ, nhưng vì phòng thủ kiên cố cho Kinh thành đến cùng trong lúc tế lễ ở ngoài thành nên đã tránh được một kiếp nạn.

Bành công công và Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đều đã bị thay thế, những quân binh tham gia phản loạn hôm đó cũng bị xử lý toàn bộ. Cẩm Y Vệ thiếu người, phẩm

cấp của Tống Tề Xuyên còn được thăng thêm một bậc.

Hạ Lan Từ cắn một miếng bánh hoa đào gật gù nói: “Muội vẫn chưa biết nữa, đợi chàng ấy xong việc đã.”

Diêu Thiên Tuyết rõ ràng đã có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, từ chân mày đến khoé mắt đều tràn ngập xuân sắc. Nàng ấy cười tít mắt hỏi: “Bánh ngọt thì sao?”

Hạ Lan Từ thành thật nói: “Ngon lắm, lát nữa có thể cho muội thêm một ít không?”

Diêu Thiên Tuyết đáp: “Không thành vấn đề, muội muốn bao nhiêu cũng được. Biểu tỷ còn có chuyện vui muốn nói cho muội biết đấy.”

Hạ Lan Từ nghi hoặc nhìn nàng ấy.

Diêu Thiên Tuyết áp hai tay lên má ngại ngùng che mặt lại: “Tỷ có thai rồi.” Hạ Lan Từ kinh ngạc: “…!!!”

Nàng đặt bánh xuống, ánh mắt nhìn về hướng phần bụng vẫn còn phẳng lì của biểu tỷ. Diêu Thiên Tuyết cười e thẹn: “Đại phu vừa mới chẩn đoán, Tề Xuyên mừng đến phát điên, ôm lấy ta hôn không ngớt.”

… Tiến độ của biểu tỷ có hơi nhanh.

Hạ Lan Từ nhớ lại lần trước Diêu Thiên Tuyết mời nàng đi dạo, khi nàng thấy cảnh hai người họ ngọt ngào như đôi vợ chồng già hàng chục năm, ánh mắt dính lấy nhau không rời. Biểu tỷ khen ngợi phu quân không hề đỏ mặt, còn gương mặt băng giá của Tống Tề Xuyên gần như không giữ nổi lạnh lùng được bao lâu, trong mắt toàn là sự sủng ái đến mức có thể làm người ta nghẹt thở.

Nàng và Lục Vô Ưu dường như cần phải tiến bộ hơn nữa. Nghĩ đến đây, Hạ Lan Từ đặt tay lên bụng mình.

Tiện đà nghĩ đến trận bạo bệnh thuở ấu thơ, nàng chợt thấy trăn trở.

Loading...