Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 318

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:59:30
Lượt xem: 56

Để tránh chuyện đêm dài lắm mộng và ổn định triều chính, đại điển đăng cơ của Tân Đế đã được ấn định nào nửa tháng sau. Tuy có hơi gấp gáp, nhưng Lễ Bộ đã chuẩn bị từ trước, dù sao thì trước đó Thuận Đế cũng như mặt trời xuống núi, không còn chống đỡ được bao nhiêu thời gian.

Tân Đế định niên hiệu là “Ung Hi”, xưng hiệu Hi Đế.

Loạn lạc tại hành cung Trường Ung khi đó cũng được gọi là “Biến loạn Nhâm Dần”.

Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử vi phạm quốc pháp và gia pháp, ngỗ ngược bất hiếu lại thất đức, cuối cùng đều bị xử tử. Lệ Phi và Thiều An Công chúa bị giáng làm thứ dân, giam giữ trong cung. Tam Hoàng tử được truy phong làm

Thương Vương. Còn phụ thân của Tân Đế Tiêu Nam Mộc là Hoài Cẩn Thái tử cũng được truy phong làm Hiếu Hiền Đế.

Hứa Hoàng hậu được tôn làm Thái hậu, Kính Quý Phi thăng làm Kính Thái phi, còn các phi tần khác của Thuận Đế cũng được tấn phong. Trong cung cắt giảm chi tiêu, các cung nữ đến tuổi đều được thả rời cung, thậm chí cả người trong ngục cũng được ân xá.

Ngoài ra, các quần thần và gia quyến tử nạn trong biến loạn Nhâm Dần đều được trợ cấp và truy phong.

Những quan lại trước đó từng ủng hộ Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử trong cuộc tranh đấu cũng bị thanh trừng, còn những ai từng không màng quan chức đích thân đến thăm vị Hoàng tôn này thì lại được thăng tiến, từ Lại Bộ đến Nội các đều bận rộn không ngơi tay.

Hạ Lan Từ tò mò hỏi thăm Lục Vô Ưu cũng đang bận rộn trăm bề: “Vậy giờ chàng là…”

Lục Vô Ưu đáp: “Có lẽ là mưu sĩ của Tân Đế, hắn muốn ta trở về Hàn Lâm Viện, sau đó sẽ bổ sung ta vào Nội các, nhưng ta không đồng ý.”

Hạ Lan Từ ngẩn ra: “Hửm?”

Lục Vô Ưu nói: “Bên phía Hoảng Châu vẫn còn một đống việc ngổn ngang, không thể bỏ mặc không giải quyết được. Đợi bên này ổn định, chúng ta sẽ phải về đó… Nếu như nàng cảm thấy ở lại đây tốt hơn…”

Hạ Lan Từ lập tức trả lời: “Vậy trở về đó đi! Con của chúng ta vẫn ở đó mà…”

Lục Vô Ưu nói: “Đúng nhỉ, còn có hương thân phụ lão, thư viện của nàng, đê đập của ta… Ngày tháng ở đó thật sự rất ung dung tự tại.”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Còn món lẩu kia nữa.”

Lục Vô Ưu ghé mắt nhìn sang: “… Nàng thật sự thích nó sao?”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Cảm thấy mọi người ngồi xuống ăn cùng nhau rất khí thế, rất náo nhiệt.”

Lục Vô Ưu nói: “Điều này thì dễ thôi.”

Chưa được mấy ngày, Lục Vô Ưu đã mang một cái nồi đồng lớn về Lục phủ, đầy đủ hương liệu đều được mang từ Hoảng Châu về. Dù thịt dê ở đây không tươi ngon như bên đó, nhưng khi bỏ vào nồi nhúng, chấm kèm với gia vị thì cũng vô cùng thơm ngon.

Chỉ là những người ngồi ăn cùng…

Hạ Lan Từ cúi mắt nhìn vào bát, Lục Vô Ưu vẫn điềm tĩnh thả thịt vào nồi, Hoa Vị Linh cầm đũa háo hức đợi ăn, còn vị Hi Đế vừa mới đăng cơ cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong tay y cầm đôi đũa bạc, trên mặt nở nụ cười hòa nhã như thường lệ.

Xung quanh phòng thái giám đứng đầy, tất cả đều đang chăm chú nhìn họ thưởng thức món lẩu độc đáo này.

Lục Vô Ưu vốn còn định gọi ca ca nàng Hạ Lan Giản đến cùng, nhưng Hạ Lan Từ đã lập tức ngăn lại.

“… Thôi đừng gọi huynh ấy nữa!”

Lục Vô Ưu nói: “Chẳng phải nàng muốn náo nhiệt hơn sao, không thì ta còn muốn gọi cả biểu tỷ và biểu tỷ phu của nàng nữa kìa.”

Hạ Lan Từ liếc mắt nói: “Nhưng chàng không nói ai kia sẽ đến!”

Lục Vô Ưu nhún vai: “Chuyện này nàng phải trách Vị Linh ấy, ta vừa nói với muội ấy, muội ấy lập tức đi nói với ai đó rồi.”

Chuyện này còn phải nói, Hạ Lan Từ vốn tưởng rằng sau khi Mộ Lăng đăng cơ, chốn cung điện thâm sâu, Mộ Lăng và Hoa Vị Linh có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau.

Ai ngờ…

Hoa Vị Linh giơ tấm lệnh bài bằng vàng sáng chói lên: “Huynh ấy nói với muội, có lệnh bài này muội có thể đến tìm huynh ấy chơi bất cứ lúc nào.”

Đó là loại lệnh bài thông hành đại nội, thường chỉ được ban cho công thần, cho phép tự do ra vào Hoàng Thành.

Vì lệnh bài này rất hiếm khi xuất hiện, thường chỉ được thờ ở từ đường tổ tiên, rất ít người lấy ra sử dụng. Trước giờ Hạ Lan Từ chỉ từng thấy nó trong sách sử, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thật khó tưởng tượng nổi.

Hoa Vị Linh đùa nghịch tấm lệnh bài trong tay: “Chế tác cũng tinh xảo thật.”

… Đó là đương nhiên, đây là bảo vật gia truyền mà.

Nhưng dù vậy, Hạ Lan Từ vẫn thấy lo lắng. Dù tư tưởng trung thành với vua của nàng đã bị Lục Vô Ưu làm cho lung lay gần như hết, nỗi sợ hãi cũng giảm đi rất nhiều, nhưng chỉ cần y ngồi ở vị trí đó thì đã định sẵn việc nắm quyền sinh sát trong tay, y không còn là một người bình thường nữa.

Lục Vô Ưu nói: “Thuận Đế ta còn đối phó được mà, hơn nữa…” Hắn cũng có vẻ khó nói thành lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-318.html.]

Hôm đó, sau khi hắn và Tiêu Nam Mộc về cơ bản ổn định được cục diện ở hành cung Trường Ung, họ còn trò chuyện đôi ba câu.

Tiêu Nam Mộc mệt mỏi, chống tay lên trán nói: “Nếu không vì sợ bị giam cầm, ta cũng chẳng phải cực khổ thế này.”

Lục Vô Ưu bưng chén trà uống hai hớp: “Chúc mừng ngươi sau này quyền cao chức trọng.”

“Nếu ta nói ta hoàn toàn không muốn làm Hoàng Đế, ngươi có tin không?”

Lời này nghe giống như kiểu được lợi mà còn ra vẻ, Lục Vô Ưu chỉ nói: “Vậy bây giờ ngươi đi tìm Hứa Hoàng hậu vẫn còn kịp đó.”

Tiêu Nam Mộc cười khẽ: “Tất nhiên ta cũng không muốn để người khác làm Hoàng Đế. Lục đại nhân, lời ngươi nói trước đây còn tính không?”

Lục Vô Ưu hỏi: “Ngươi nói câu nào?”

“Chính là câu: Tiền triều từng có Hoàng Đế hai mươi năm không thượng triều, không hỏi thế sự.”

Lục Vô Ưu đặt chén trà xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ngươi còn chưa làm Hoàng Đế mà đã nghĩ đến chuyện lười biếng rồi?”

Tiêu Nam Mộc thản nhiên đáp: “Hoàng Đế chẳng phải sinh ra để làm việc. Bổng lộc triều thần là để lấy không à? Nói thật, ta thực sự muốn làm một hiệp khách giang hồ, bây giờ cũng vậy.”

Y khựng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi yên tâm, đã hứa với Hoa cô nương rồi thì ta sẽ làm Hoàng Đế thật tốt trước, chỉ là… ngươi không thể trông cậy hoàn toàn vào ta. Lục đại nhân nếu đã vì nước vì dân, cúc cung tận tụy như vậy thì hãy nghĩ cách đi.”

Lục Vô Ưu luôn cảm thấy vị Hoàng Đế này không đáng tin cho lắm. Hy vọng lúc hắn từ Hoảng Châu trở về, triều cục vẫn ổn định.

Một bữa lẩu trông thơm ngon mà ăn cứ như nhai sáp, cảnh tượng nhạt nhẽo không như trong tưởng tượng.

Sau khi cung tiễn khách về, Hạ Lan Từ còn lo lắng nói: “Lần sau đừng mời nữa…”

Nàng cho người dọn dẹp bát đũa, xoa bóp hai bên vai chuẩn bị đi về thư phòng thì bị Lục Vô Ưu gọi lại: “Từ Từ.”

Hạ Lan Từ quay đầu lại: “Sao vậy?”

Lục Vô Ưu đưa tay ôm lấy eo nàng, dụi đầu vào hõm vai nàng nói khẽ: “Có hơi mệt.”

“Hửm?”

Hạ Lan Từ khẽ ngẩn người, cả người bị hắn ôm chặt, nơi hõm vai chợt nóng lên, đụng chạm của hắn khiến trái tim nàng mềm nhũn đi, giọng điệu cũng dịu xuống: “Vậy chàng nghỉ ngơi một lát đi.”

Thế nhưng chẳng mấy chốc nàng liền nhận ra Lục Vô Ưu không chỉ vuốt ve, đôi môi hắn còn chạm lên cổ nàng rồi tự nhiên di chuyển dần lên phía trên.

Trong lúc nhất thời, Hạ Lan Từ đã thấy hơi thở của mình trở nên rối loạn.

Cho đến khi đôi môi hắn chạm đến môi nàng, Lục Vô Ưu khẽ cười nói: “Nghỉ ngơi trên người nàng có được không?”

Hạ Lan Từ: “…”

Lời nói của Lục Vô Ưu nghe thì không rõ ý tứ, nhưng hành động lại vô cùng rõ ràng.

Hạ Lan Từ đưa tay ôm lấy đầu hắn, nhìn kỹ vào ánh mắt và đôi mày của hắn rồi mỉm cười đáp lại bằng một nụ hôn: “Chẳng phải chàng nói chàng mệt sao, chàng chắc chắn…”

Ngay sau đó, Lục Vô Ưu đã bế nàng thẳng tiến về phía giường ngủ trong nhà. Hạ Lan Từ không biết liệu lần này Lục Vô Ưu có hài lòng không.

Nhưng nàng chắc chắn mình đã dốc hết sức.

Hạ Lan Từ kiệt sức nằm trên giường, mái tóc đen xõa trên đôi vai trần, cảm giác mơ màng dần chiếm lấy. Ngón tay nàng vô tình chạm đến bụng, hai chân chợt kẹp chặt lại. Nàng ngập ngừng một lúc mới xoay người sang: “Còn một chuyện…”

Nàng sợ rằng Lục Vô Ưu quên mất, thế là nhắc lại một lần nữa về việc nàng có lẽ rất khó để mang thai.

Lục Vô Ưu vốn đang ôm Hạ Lan Từ từ phía sau âu yếm nàng, nghe thấy lời nàng nói thì khựng lại: “Sao? Trông ta giống người hay quên lắm à?”

Hạ Lan Từ vẫn còn rối rắm chuyện này, băn khoăn không sao thoát khỏi.

Lục Vô Ưu khẽ hôn lên trán nàng, cười nói: “Ít nhất thì đến giờ ta chưa từng lừa gạt nàng điều gì, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi… Vả lại, nàng như thế này cũng rất tốt mà.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào eo nàng: “Sẽ rất đau đó.”

Chưa kịp để nỗi lo lắng trên trán nàng giãn ra, Lục Vô Ưu đã nói thêm: “Hơn nữa, chúng ta chẳng phải đã có hai đứa con ở Hoảng Châu đang gào khóc đòi ăn đợi ta về hay sao?”

“…”

Lúc này mà cũng tính hai đứa nó vào được à? Hạ Lan Từ bất lực đáp: “…Thôi được rồi.”

Lục Vô Ưu tiếp tục hôn lên má nàng, cánh môi hắn dần nóng lên, giọng nói mơ hồ: “Về sớm một chút, nói không chừng còn có thể nhặt thêm mấy đứa nữa.”

Loading...