Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 321

Cập nhật lúc: 2024-12-14 21:01:17
Lượt xem: 49

Sau khi trở về Kinh, bởi vì Lục Vô Ưu đã có thành tích nổi bật ở Hoảng Châu – điều này là sự thật – thế nên chiếu chỉ điều hắn về Hàn Lâm Viện cũng nhanh chóng được ban xuống.

Lục Vô Ưu – Tri phủ phủ Tuỳ Nguyên được thăng chức thành Thị độc Học sĩ trong Hàn Lâm Viện, đồng thời được Nội các tiến cử kiêm nhiệm Lễ bộ Thị lang, được bổ nhiệm vào Nội các với chức vị Lễ bộ Thị lang chính Tam phẩm.

Nếu như trước đây, việc này có thể sẽ gây ra chỉ trích động trời, chỉ riêng việc quan ngôn dâng tấu buộc tội cũng đủ làm người ta ngạt thở.

Bởi vì ở Đại Ung, làm quan triều đình luôn lấy các quan chức ở Kinh thành làm niềm tự hào, mà Hàn Lâm Viện là nơi thanh liêm nhất trong số các nơi thanh liêm, một khi phạm sai lầm bị giáng chức đày ra ngoài làm quan địa phương, bình thường muốn điều trở về đã rất khó, huống chi còn muốn một bước lên trời tiến vào Nội các như Lục Vô Ưu.

Mọi người đều sẽ chất vấn: “Ngươi dựa vào cái gì?” Nhưng lần này lại chẳng có nhiều lời dị nghị.

Không chỉ vì Lục Vô Ưu là Trạng nguyên lang danh tiếng lẫy lừng từng liên tiếp đỗ đầu Lục nguyên, một Lục đại nhân đã từng bị giáng chức vì cầu tình cho dân, mà quan trọng hơn, ai cũng biết rằng trong cuộc biến loạn Nhâm Dần khi Hi Đế đăng cơ, vị Trạng nguyên trẻ tuổi này không chỉ có công giúp đỡ, mà còn dốc sức cống hiến phò trợ.

Khi đó rất nhiều nội thị đã tận mắt thấy hắn ra vào ba đại điện trong Hoàng Thành như nhà của mình. Rất nhiều người còn cho rằng hắn sẽ không bao giờ quay lại vùng đất Hoảng Châu hoang vu hẻo lánh đó nữa. Còn điều gì nhanh thăng quan hơn là công lao phò tá Đế vương?

Nhưng hắn đã quay lại Hoảng Châu.

Không chỉ quay lại, mà hắn còn làm việc chăm chỉ trong suốt ba năm liền.

Hi Đế đã nhiều lần ban chiếu chỉ khuyên hắn trở về sớm, nhưng hắn vẫn không động lòng. Giờ đây cuối cùng hắn cũng trở lại, việc thăng quan tiến chức trở thành điều đương nhiên.

Hiện giờ Nội các vẫn còn ba vị Các lão, Từ Các lão là Thủ phụ. Lục Vô Ưu được bổ sung vào, trở thành người thứ tư trong Nội các, hắn là học trò của Từ Các lão, Từ Các lão không có ý kiến gì, những người khác cũng không thể nói gì hơn.

Về phần Hạ Lan Từ, khi nàng còn chưa kịp thu dọn đồ đạc xong, bộ quan phục mới của Lục Vô Ưu và trang phục cáo mệnh cho mệnh phụ Tam phẩm Thục nhân của nàng đã được mang đến, cùng với nhiều phần thưởng lặt vặt khác.

Nàng hơi kinh ngạc, hỏi: “Hắn vội vàng muốn chàng làm việc đến vậy sao?”

Lục Vô Ưu kéo bộ quan phục thêu chim công màu đỏ lên xem xét rồi đáp lời: “Có lẽ là sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Lục Vô Ưu tất nhiên biết vị Hi Đế hiện tại là người lười biếng và thiếu trách nhiệm đến thế nào, nhưng các triều thần lại luôn mang theo sự kỳ vọng, họ dùng ánh mắt mong mỏi nhìn y với niềm tin như đã từng đặt vào Hoài Cẩn Thái tử năm xưa, thật sự là quá khó cho y.

Đối với một Hoàng Đế mà nói, việc chăm lo triều chính, yêu dân yêu nước nghe thì đơn giản, nhưng để bắt tay làm thì mệt mỏi đến mất nửa cái mạng, nếu không cũng chẳng cần đến sự tồn tại của Nội các để san sẻ công việc.

Việc thúc giục Lục Vô Ưu mau chóng hồi Kinh cũng vì cần một người hiểu thấu tận gốc rễ đứng ở giữa để làm cầu nối dàn xếp mọi việc.

Huống hồ Lục Vô Ưu nghĩ rằng, các triều thần đã thúc giục việc tuyển chọn tú nữ suốt hơn một năm qua, hắn lại mong muốn Hi Đế sớm chịu khuất phục và đi vào khuôn khổ, dứt khoát đoạn tuyệt với muội muội của hắn.

Chỉ là sau khi trở về Kinh thành, Hạ Lan Từ bất ngờ nhàn rỗi hẳn.

Lúc ở Hoảng Châu, mỗi ngày nàng đều làm việc luôn tay bận rộn không kém gì Lục Vô Ưu, có khi còn chẳng có thời gian để lo liệu việc trong nhà. Bây giờ về đây không có quá nhiều việc để làm, nàng chỉ ở trong phủ xem thiệp mời, đọc sách và chép văn chương.

Suy cho cùng dù nàng có thể ra vào nha môn của phủ Tùy Nguyên, nhưng không tiện cùng Lục Vô Ưu ra vào Nội các.

Tuy nhiên, Hạ Lan Từ nghĩ rằng mình vẫn có thể tiếp tục mở thư viện, làm những việc có ích nên cũng không quá vội vàng.

Sau khi Lục Vô Ưu hồi Kinh, các cuộc viếng thăm tới tấp không ngớt. Hắn vừa mới vào Nội các nên cũng bận rộn vô cùng. Khoảng chừng một tháng sau, hắn mang theo một bản chiếu thư đã được soạn sẵn trở về, mỉm cười đặt nó trước mặt Hạ Lan Từ.

Hạ Lan Từ còn tưởng đó là một chiếu thư phong thưởng nào đó, nói thật nàng cũng có phần chai sạn rồi. Nhưng khi nhận lấy xem, nàng bỗng sững người.

Phu quân đã bận rộn cả ngày của nàng đang nhướn mày nhìn nàng, nụ cười trong ánh mắt dường như ẩn chứa từng trận sóng vỗ, hắn ngồi thoải mái trên ghế: “Một chút điều kiện trao đổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-321.html.]

Hạ Lan Từ vẫn còn ngơ ngác: “Điều này không hợp lẽ thường, Lễ Bộ không thể nào đồng ý được…”

“Có gì mà không thể.” Lục Vô Ưu không chút do dự đáp: “Chỉ cần quyền lực đủ mạnh, ngay cả nữ tử cũng có thể xưng Đế, huống hồ chỉ là mở khoa thi nữ thì cũng đâu phải điều gì quá trái đạo lý.” Hắn dịu dàng nói: “Chẳng phải nàng luôn muốn tham gia khoa cử hay sao?”

Nói đến thì hiện tại hắn chính là Lễ bộ Thị lang, lại còn ở trong Nội các.

Hạ Lan Từ nhìn nội dung trên chiếu thư, vành mắt đỏ lên, nàng còn đang phân vân muốn hỏi rằng nếu có thể tham gia khoa cử, nếu trúng cử… liệu nàng có thể vào triều làm quan không?

Chưa kịp thốt nên lời thì đã nghe Lục Vô Ưu nói tiếp: “Trước đây ta từng nói muốn cho nàng tự do, nhưng thật ra lúc đó ta chẳng hiểu gì cả nên đã qua loa với nàng. Giờ ta mới dần hiểu ra tự do mà nàng muốn là thế nào.”

Hạ Lan Từ lại ngẩn người lần nữa.

“Ta sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của ta.” Giọng nói của Lục Vô Ưu càng thêm dịu dàng hơn, như thể đó là điều hiển nhiên: “Nếu thế giới này không chứa chấp nàng, vậy thì ta sẽ thay nàng đổi sang một thế giới khác.”

Lời hắn nói như sấm vang giữa trời quang khiến nàng khó mà tiêu hóa nổi, nhưng trong sự lặng lẽ đó, nàng cảm thấy trái tim mình dần được sưởi ấm từng chút một.

Lục Vô Ưu ngồi bên cạnh lại thong thả cất lời: “Được rồi, ta đợi nàng cả nửa ngày, chẳng phải nàng nên qua đây hôn ta một cái sao?”

Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “Chuyện quan trọng thế này! Chàng để ta nghĩ đã, đừng làm phiền… lúc nào hôn mà chẳng được.”

“Khác chứ.” Lục Vô Ưu rất thẳng thắn: “Đâu phải nàng không biết ta chỉ thích nàng chủ động đến hôn ta, đương nhiên càng chủ động càng tốt.”

Hạ Lan Từ đáp: “… Bình thường ta đã chủ động lắm rồi!”

Lục Vô Ưu dùng ngón tay chạm nhẹ lên mũi, cười khẽ: “Chủ động thêm chút nữa ta cũng chịu được, ví dụ như…”

Hắn lại bắt đầu nói năng không kiêng dè gì cả.

Ba năm ở Hoảng Châu, Lục Vô Ưu trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, nhưng dường như trước mặt nàng, hắn vẫn chẳng thay đổi gì.

Hạ Lan Từ từ cảm giác xúc động dần bừng tỉnh lại, nàng bước tới hôn hắn hai cái lấy lệ, bắt đầu cất giọng xa xăm: “Nếu có thể trúng cử thì…”

Lục Vô Ưu ôm lấy nàng, cười nói: “Khoa thi cho nữ tử chỉ mở ở Kinh thành trước, nàng phải đỗ kỳ thi Đồng, thi Viện, thi Hương mới có thể vào thi Hội. Lần này, khoa thi nữ sẽ không có chấm điểm và đánh giá riêng, nhưng trường thi sẽ được đặt trong Cống viện, bài thi của nàng sẽ được ẩn danh chấm chung với các thí sinh nam còn lại, nếu bài thi của nàng thực sự vượt qua các nam nhân khác, dù vào triều làm quan cũng không ai dám có lời dị nghị.”

Hạ Lan Từ không nhịn được lại hôn hắn hai cái nữa, sau đó đầy hứng khởi nhảy khỏi người hắn.

Lục Vô Ưu vẫn chưa hôn đủ, bèn giữ lấy eo ôm chặt nàng lại: “Muốn đi đâu?”

Trong mắt Hạ Lan Từ ngập tràn ánh sáng hân hoan rực rỡ: “Đi đọc sách.” Nàng còn lẩm bẩm: “May mà ta mở thư viện, mỗi ngày đều không quên học bài. Ta phải tìm mấy bài thi trước đây xem lại…”

Nói xong, nàng liền vùng vẫy muốn đi về thư phòng của mình đọc sách.

Dù đã đoán trước được tình cảnh như vậy, Lục Vô Ưu vẫn bất giác cảm thấy một nỗi bất đắc dĩ dâng lên trong lòng. Hắn bế nàng lên, dịu giọng nói: “Ta đi cùng nàng có được không?”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ, hơi do dự nói: “Chàng có chắc sẽ để yên cho ta đọc sách không?”

Khóe miệng Lục Vô Ưu nhếch lên nở nụ cười: “… Có lẽ phải chờ đến khi ta thấy hài lòng đã?”

Hạ Lan Từ: “…!?”

Loading...