PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-12-14 21:02:57
Lượt xem: 71
Lục Vô Ưu nói: “Nàng nói sai rồi, ta không hề muốn về nhà. Công chưa thành danh chưa toại còn bị chèn ép trở về, mẹ ta biết sẽ cười c.h.ế.t mất.”
Hạ Lan Từ khó hiểu: “Bà ấy lẽ ra phải tự hào về chàng mới đúng.” Ánh mắt Lục Vô Ưu chợt phức tạp: “Không, bà ấy nhất định sẽ cười.”
Hạ Lan Từ quay người lại ôm lấy thắt lưng của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy là bà ấy sai rồi.”
Lục Vô Ưu cúi đầu nhìn nàng, nói: “Không sao, ta không bận tâm, có lẽ bà ấy còn chẳng biết Tứ thư Ngũ kinh là những quyển nào. Ta biết rất rõ mình đang làm gì, thói đời này khoan dung cho nam tử nhiều, nhưng thường khắt khe áp bức với nữ tử. Nhưng ta hy vọng nó sẽ nhẹ nhàng với nàng hơn.”
Hy vọng nàng không phải nuôi những nỗi uất ức. Hy vọng nàng không mang những hối tiếc.
Hy vọng nàng có thể sống tự do tự tại, trở nên đủ mạnh mẽ để không phải bận tâm đến những lời đồn đại vô căn cứ trong thế giới này.
Hạ Lan Từ dựa vào lòng Lục Vô Ưu, gối đầu lên lồng n.g.ự.c ấm áp rộng lớn của hắn, nàng lặng im một lúc, cho đến khi không muốn để giọng mình nghẹn ngào thêm nữa, chỉ sụt sịt rồi nhỏ giọng nói: “… Chàng không cần tốt với ta đến thế đâu.”
Lục Vô Ưu cười khẽ: “Sao? Còn chê ta tốt quá hả?” Hạ Lan Từ hậm hực: “Sơn tặc đều tốt như vậy à?”
Lục Vô Ưu cười đến lồng n.g.ự.c phập phồng: “Sơn tặc lợi hại như thế này, nàng có cầm đèn lồng cũng không tìm thấy đâu.”
“…? Ban nãy không phải chàng còn khiêm tốn sao, sao giờ lại bắt đầu tự tâng bốc mình thế.”
Lục Vô Ưu nói: “Bởi vì nàng có vẻ cảm động, không nói gì đó sợ nàng khóc mất.”
Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đ.ấ.m hắn một cái.
Lục Vô Ưu thấp giọng hỏi: “Không đi đọc sách à?” Hạ Lan Từ đáp: “Một lát nữa.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Sau khi trúng cử rồi nàng muốn làm gì?”
Hạ Lan Từ không kiềm chế được: “Nghĩ tới việc đó bây giờ thì quá xa vời!”
Lục Vô Ưu nói: “Không xa đâu, nếu suôn sẻ chỉ là chuyện một hai năm tới. Khi đó, ai kia còn muốn thực hiện chính sách mới, cải cách về ruộng đất, thuế khóa và thương nhân, chắc chắn sẽ gặp nhiều trở ngại. Nhưng nếu thành công, ít nhất có thể bảo toàn thêm trăm năm cơ nghiệp của Đại Ung, cảnh thái bình thịnh thế dân chúng an cư lạc nghiệp mà nàng muốn thấy cũng không phải không thể… Chẳng lẽ nàng không muốn đích thân thử nghiệm sao?”
Hạ Lan Từ xoay đầu lại, nói: “Nhưng… ta lại muốn làm Ngự sử hơn.”
Lục Vô Ưu nâng cằm nàng, giọng nói đầy ẩn ý: “…? Hóa ra nàng thích mắng người à.”
Hạ Lan Từ giận dỗi: “Ngự sử là để giám sát bá quan, dâng tấu can gián, giải quyết chuyện bất bình.”
Lục Vô Ưu không nhịn được hôn nhẹ lên môi nàng.
“… Cũng không tệ, con gái kế nghiệp cha, Hạ Lan đại nhân biết được chắc sẽ rất vui mừng.”
Hạ Lan Từ cũng hôn nhẹ lên môi Lục Vô Ưu, nói: “Cha sẽ không vui đâu, ông ấy bảo thủ lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./phu-quan-nhu-y/chuong-324.html.]
Lục Vô Ưu cười: “Ông ấy tuy bảo thủ nhưng cũng muốn làm một vị quan tốt. Cổ nhân có Nữ Đế lưu bia không đề chữ, danh tiếng đời sau để người đời đánh giá. Chỉ cần nàng đường đường chính chính làm việc vì nước vì dân thì có gì phải sợ.”
Hạ Lan Từ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Rồi nàng lại nghe Lục Vô Ưu ghé sát môi nàng, nói: “Trước kia nàng từng mong ta quan cao Nhất phẩm, trở thành quyền thần đứng đầu triều đình trị quốc bình thiên hạ, đấu tranh vì hạnh phúc và lợi ích cho bách tính, mở ra một thời kỳ thái bình vạn thế. Đến nay tuy chưa đạt được, nhưng cũng không còn xa… Vậy nàng thì sao?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Hả?”
Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Nàng cân nhắc thử xem, có muốn chờ sau khi phu quân nàng trở thành quyền thần bậc nhất rồi nàng cũng phấn đấu vươn lên, hướng tới đỉnh cao ấy không?”
Hạ Lan Từ giật mình: “…??? Chàng đặt kỳ vọng ở ta cũng quá cao rồi đấy.”
Lục Vô Ưu lại rất thản nhiên: “Trải qua bao nhiêu rèn luyện như vậy, ta rất có lòng tin ở nàng. Nàng cũng nên cố gắng vì phu quân chứ, dù thế nào cũng phải gánh vác đôi phần với ta.”
“Từ Từ, ta tin ở nàng.”
Hắn nhìn nàng đầy nghiêm túc, đôi mắt hoa đào vốn quyến rũ giờ đây lại trở nên dịu dàng.
Như thể hắn đang đối diện với linh hồn của nàng bằng linh hồn dịu dàng mà hắn luôn ẩn giấu sau vẻ ngoài bông đùa.
Hạ Lan Từ cong môi nở nụ cười rạng rỡ.
Rốt cuộc nàng đã may mắn cỡ nào mới có thể gả cho một người tốt đến vậy.
Dịu dàng và ân cần với nàng đến từng phút giây, không để nàng phải chịu bất cứ ấm ức nào.
Sẽ không cho rằng nàng nên giam mình trong hậu viện để lo toan việc nhà, sinh con đẻ cái; cũng sẽ không cảm thấy những khát vọng và nỗi bất bình của nàng là mơ mộng hão huyền.
Sẽ không vì danh lợi mà từ bỏ nguyên tắc, dù có gặp khó khăn vẫn kiên định, không bao giờ thay đổi chí hướng, vẫn giữ phẩm giá nguyên vẹn.
Như thể sống lưng của hắn sẽ mãi thẳng tắp, không có gì có thể thay đổi được hắn.
Dù là lúc không rõ sống c.h.ế.t khi điều tra vụ án ở Ích Châu, hay khi mang trong mình lòng dũng cảm dâng sớ can gián ở Kinh thành, hoặc khi hắn liều c.h.ế.t vẫn kiên trì giữ vững thành trì tưởng chừng như vứt bỏ ở Hoảng Châu, nhìn lại mỗi một sự kiện từng diễn ra, chưa một giây phút nàng thôi xúc động.
Căng thẳng, lo lắng, nhớ nhung cùng những cảm xúc rung động khó tả đan xen nhau thành những tình cảm nàng chưa từng nghĩ tới.
Dưới ánh mặt trời sáng rực như tấm màn mỏng, nữ tử có dung mạo không nhiễm bụi trần khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng len lỏi qua sống mũi thon thả, vầng trán trắng sáng và mái tóc đen dài óng ả buông xuống hai bờ vai.
Nàng vốn đã xinh đẹp động lòng người, giờ phút này được tô điểm bởi nụ cười tươi khiến nàng càng thêm rực rỡ.
Đến cả Lục Vô Ưu cũng ngẩn ngơ trong giây lát.
Trước khi trả lời, nàng lại nhẹ nhàng hôn hắn lần nữa, nụ hôn đầy trân trọng và chân thành, từ đôi hàng mi khép lại cũng toát ra tình cảm đắm say.
“… Được, vì chàng, ta cũng sẽ cố gắng trở thành một người toàn năng.”